2900: Không Áp Chế Được Nữa!
Nhân quả!
Có nhân ắt có quả!
Đối với cô gái váy trắng mà nói, nhân quả dù có mạnh đến đâu cũng vướng vào người nàng ấy, bởi vì kiếm của nàng ấy đã có thể chặt đứt tất thảy mọi nhân quả từ lâu!
Thế nhưng, nhân quả này, nàng ấy không muốn cắt đứt.
Advertisement
Mà nàng ấy cũng hiểu rõ, chỉ cần không cắt đứt nhân quả với Diệp Huyên thì nàng ấy sẽ có rất rất nhiều chuyện phiền phức.
Nhiều chuyện rắc rối mà không thể dùng kiếm để giải quyết được, thậm chí sẽ tổn hại đến Kiếm Đạo Chi Tâm của nàng.
Mà nàng ấy cũng không hối hận.
Có thể để nhân quả vướng vào người nàng ấy, chỉ có một người!
Có thể tổn hại Kiếm Đạo Chi Tâm của nàng ấy, cũng chỉ có một người!
Có thể khiến nàng ấy cảm thấy còn có ý nghĩa sống sót, cũng chỉ có một người…
Vô địch?
Cả đời này, nàng ấy không muốn thua, ai có thể đánh bại?
Trường sinh?
Cả đời này, nàng ấy không muốn chết thì ai có thể gi3t chết?
…
Trong tinh không, luồng khí đen kia hoàn toàn đã biến mất, Diệp Huyên nhìn Trần thiên, hắn biết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Những chuyện Trần Thiên này làm vừa nãy thật ra là đang ép hắn giao ra những kiếm khí kia.
Mà hắn không thể không lấy ra những luồng kiếm khí đó!
Diệp Huyên hắn là một người dung tục cũng là một người ích kỷ, thật sự hắn không có suy nghĩ cứu vớt thiên hạ trường sinh là trách nhiệm của mình.
Hắn chỉ đơn thuần không muốn để bạn mình xảy ra chuyện!
Mà bạn bè hắn và những người hắn quan tâm, lại rất nhiều.
Thần Điện và Tru Tà Nhi của Thần Điện, còn có những người ở đại thế giới Huyền Hoàng…
Khương Cửu, Mạc Vân Khởi, Bạch Trạch, Thượng Quan Tiên Nhi,…
Những người này đều là người hắn quan tâm.
Giống như Khương Cửu từng nói, Diệp Huyên hắn không chỉ có muội muội, mà còn có rất rất nhiều bạn bè và người hắn quan tâm!
Hắn không muốn làm một kiếm tu cô độc, lại càng không muốn làm một kiếm tu ích kỷ với bạn bè của mình!
Lúc này, vẻ mặt Diệp Huyên đột nhiên trở nên tái nhợt, hơi thở quanh người hắn bắt đầu hỗn loạn.
Không áp chế được nữa!
Vừa nãy, hắn vẫn luôn áp chế, áp chế sức lực sau khi hấp thụ thanh kiếm vừa nãy.
Nhưng bây giờ hắn đã không thể áp chế được nữa, đã sắp đột phá rồi!
Diệp Huyên đang định nói thì Tiểu Thất chợt lên tiếng: “Ngươi đột phá trước đi, ba người chúng ta ngăn cản hắn!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ngụy…”.
Tiểu Thất nói: “Không còn cách nào khác, ngươi nhất định phải đột phá, nếu ngươi đột phá, cộng thêm những con bài kia của ngươi thì có lẽ có thể đánh với hắn một trận!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, hắn ngồi xếp bằng, sau đó tập trung hấp thu những sức lực trong cơ thể mình.
Ba người Tiểu Thất đứng chắn trước mặt Diệp Huyên.
Ở phía xa, Trần Thiên nhìn ba người Tiểu Thất: “Ba người các ngươi không tệ, nếu nguyện ý thì có thể theo ta đến Vạn Duy học phủ của vũ trụ Ngũ Duy học tập”.
Advertisement
Nói rồi hắn ta khẽ cười: “Các người có thể không biết tiến vào Vạn Duy học phủ là thế nào, có nghĩ là các ngươi…”
Đột nhiên Mạc Tà hỏi: “Ngươi có bạn bè không?”
Trần Thiên nhìn Mạc Tà: “Đương nhiên có!”
Mạc Tà cười nói: “Ngươi sẽ bán đứng bạn bè sao?”
Trần Thiên ngẫm nghĩ sau đó cười nói: “Không!”
Mạc Tà khẽ cười: “Ta cũng không.”
Trần Thiên nhìn Mạc Tà: “Ngươi sẽ chết!”
Mạc Tà khẽ nói: “Bạn bè thật sự thì có thể cùng sống cùng chết!”
Trần Thiên nhìn Mạc Tà một lúc lâu, gật đầu: “Ngươi rất nghĩa khí, thế nhưng ta muốn xem thử xem, rốt cuộc ngươi có thật sự là nghĩa khí…”
Dứt lời, đột nhiên hắn ta biến mất, khi xuất hiện lại thì đã ở trước mặt Mạc Tà, Mạc Tà chưa kịp phản ứng thì tay Trần Thiên đã siết chặt cổ hắn ta.
Đúng lúc này, một thanh kiếm đã dừng lại phía sau Trần Thiên.
Khoảnh khắc khi Trần Thiên ra tay, Tiểu Thất đã xuất kiếm rồi!
Thế nhưng, nàng ta vẫn chậm một bước!
Phân thân này so với phân thân lúc trước còn mạnh hơn rất nhiều!
Trần Thiên nhìn Mạc Tà trong tay, hắn ta bắt đầu dùng lực, ngay sau đó, thân thể Mạc Tà lập tức đã trở nên huyền ảo.
Trần Thiên cười nói: “Ngươi nên biết, ta thật sự sẽ giết ngươi, chứ không phải đang đùa với ngươi. Nhưng ta vẫn muốn cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi gật đầu, đồng ý cùng ta đi Ngũ Duy thì ta có thể tha cho ngươi một con đường sống”.
Mạc Tà nhìn Trần Thiên, cười nói: “Ta muốn đi Ngũ Duy xem thử, nhưng ta không muốn quỳ để được xem”.
Tay Trần Thiên từ từ dùng lực, một luồng sức lực thần bí đột nhiên xông vào bên trong thân thể Mạc Tà.
“A!”
Đột nhiên Mạc Tà ngẩng đầu rống lên, hai mắt hắn ta lúc này lập tức nổ tung, không chỉ vậy, xương cốt cả người hắn lúc này cũng bắt đầu vỡ nứt!
Lúc này, Tiểu Thất không còn chần chừ, trực tiếp chém một kiếm về phía Trần Thiên!
Trần Thiên cũng chẳng buồn quay đầu, trở tay vung qua.
Ầm!
2902: Lại Là Kiếm Khí Kia!
Trần Thiên tiếp tục nhìn Mạc Tà: “Người sống, không dễ dàng gì, nhất là loại thiên tài như các ngươi, đi đến được như hôm nay lại càng không dễ dàng gì. Ngươi phải nghĩ cho kỹ, vì một thứ gọi là “huynh đệ” mà hy sinh tính mạng mình vô ích như vậy, có đáng sao?”
Mạc Tà siết chặt hai tay, mặt mũi hắn ta nhăn nhó, trên trán đều nổi cả gân xanh, vô cùng hung tợn.
Đau đớn!
Advertisement
Lúc này hắn ta đang phải chịu đựng tra tấn mà người thương không thể nào chịu đựng nổi!
Trần Thiên nhìn Mạc Tà chằm chằm: “Chỉ cần một câu của ngươi là có thể sống, không những có thể sống mà còn sống tốt hơn nữa”.
Đột nhiên Mạc Tà gào lớn: “Diệp huynh, chăm sóc người trong tộc ta!”
Dứt lời, thân thể hắn ta đột nhiên bùng cháy.
Thiêu đốt hồn phách tự bạo!
Trần Thiên khẽ nheo hai mắt, mà lúc này, ở bên cạnh chợt vang lên âm thanh: “Thả hắn ra!”
Trần Thiên quay đầu nhìn Diệp Huyên cách đó không xa, Diệp Huyên nhìn Trần Thiên chằm chằm, hắn mở lòng bàn tay, tháp Giới Ngục đã xuất hiện trong tay: “Thả hắn ra, cái này đưa cho ngươi”.
Trần Thiên cười nói: “Ngươi không đưa, ta cũng có thể lấy!”
Diệp Huyên nói: “Ngươi nên biết là nó đã nhận ta làm chủ, nếu huynh đệ ta chết thì ta sẽ làm nó nổ tung, ta nói được làm được!”
Trần Thiên nhìn Diệp Huyên, hắn ta không nói gì.
Mà lúc này, Mạc Tà đã hoàn toàn bốc cháy, nhiều nhất chỉ trong vài giây nữa, hắn ta sẽ hoàn toàn tan biến!
Đột nhiên Diệp Huyên rống lên, tháp Giới Ngục xuất hiện giữa trán hắn, ngay sau đó tháp Giới Ngục lập tức rung lên.
Thấy vậy, Diệp Huyên khẽ nheo hai mắt, tay phải hắn ta khẽ dùng lực, một luồng sức lực lập tức đánh tan ngọn lửa quanh người Mạc Tà. Thế nhưng vẫn chậm một bước, lúc này, thân thể Mạc Tà đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại linh hồn, hơn nữa, linh hồn này vô cùng mờ ảo, tựa như có thể biến mất bất kỳ lúc nào!
Trần Thiên nhìn Diệp Huyên: “Đưa cho ta!”
Diệp Huyên nhìn Trần Thiên chằm chằm, hắn khẽ điểm ngón tay, tháp Giới Ngục lập tức bay đến trước mặt Trần Thiên.
Trần Thiên thả lỏng tay, ngay khi hắn ta thả Mạc Tà, con ngươi hắn ta chợt dao động, chỉ nhìn thấy Diệp Huyên trước mắt đột nhiên rống lên: “Chó già, huynh đệ ta mà ngươi có thể động vào sao!”
Vừa dứt lời, một luồng kiếm khí chợt bay ra từ trong tay hắn.
Lại là kiếm khí kia!
Vốn Diệp Huyên không muốn dùng những luồng kiếm khí này, bởi vì đây thật sự là con bài cuối cùng của hắn rồi. Hắn muốn giữ lại vào lúc quan trọng nhất để dùng, nhưng lúc này, nhìn thấy thân thể Mạc Tà bị phá huỷ, hắn cũng không còn suy nghĩ gì nữa rồi!
Thấy vậy, sắc mặt Trần Thiên thay đổi hẳn, hắn ta điên cuồng lùi lại, thế nhưng, tốc độ kiếm khí kia nhanh hơn, thoáng chốc đã xuyên qua trán hắn ta!
Vù!
Thoáng chốc cơ thể Trần Thiên đã trở nên hư ảo!