2871: Không Dám!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, phía chân trời, một ông già chậm rãi bước tới.
Ông già mặc trường bào đen rộng rãi, mái tóc dài được vấn lên, trong tay cầm một cây phất trần, ấn đường có một ấn kí màu đen.
Lúc này, Hi Hoàng bước tới bên cạnh Diệp Huyên, khẽ nói: “Sơn Quỷ đạo nhân! Rất mạnh!”
Sơn Quỷ đạo nhân nhìn Diệp Huyên, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu hữu, hắn đã bị cậu chém tới thân xác rồi, cậu có thể nể mặt lão đạo, tha cho ông ta một…”
Advertisement
Đúng lúc này, kiếm Trấn Hồn trong tay Diệp Huyên đột nhiên bay ra.
Xoẹt!
Ở đằng xa, Trúc Trượng lão nhân vẫn còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp bị kiếm Trấn Hồn c ắm vào giữa ấn đường, trong khoảnh khắc tiếp theo, kiếm Trấn Hồn bắt đầu điên cuồng hấp thu linh hồn của lão ta.
Trong lòng Trúc Trượng lão nhân hoảng hốt, lão ta muốn phản kháng, nhưng, trước kiếm Trấn Hồn này, làm sao phản kháng lại được chứ?
Chưa đến một nhịp thở, linh hồn của Trúc Trượng lão nhân đã trực tiếp bị kiếm Trấn Hồn kia hấp thụ sạch sẽ.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Sơn Quỷ đạo nhân khẽ híp lại, nhưng nụ cười trên mặt ông ta lại vẫn giữ nguyên trên môi.
Tay phải Diệp Huyên ra chiêu, kiếm Trấn Hồn bay vào trong tay hắn, sau đó hắn xoay người rời đi.
Sơn Quỷ đạo nhân trầm mặc không lên tiếng, cũng không ra tay.
Không dám!
Trước đây, tất cả mọi người đều đối với thực lực của những người đứng sau Diệp Huyên thì đều không hề hiểu rõ, nhưng bây giờ, sau khi toàn bộ Kiếm Tông bị hủy diệt, mọi người đều đã hiểu rõ phần nào rồi.
Kiếm Tông, đệ nhất tông môn đương thời đã bị Diệp Huyên hủy diệt, ai dám động đến hắn nữa chứ?
Ngay cả những đại lão của Lưỡng Giới Thiên hiện giờ đối với Diệp Huyên, cũng là kiêng dè không thôi.
Một lúc sau, Sơn Quỷ đạo nhân lắc đầu nói: “Đây là “quả” mà Trúc Trượng lão nhân hắn tự chuốc lấy!”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Sau khi im lặng một lúc, Hi Hoàng cũng xoay người rời đi.
Diệp Huyên vẫn chưa rời Lưỡng Giới Thiên, mà đi tìm Trần các lão.
Trần các lão nhìn Diệp Huyên trước mặt: “Tiểu hữu, Trúc Trượng lão nhân kia…”
Diệp Huyên nói: “Chết rồi!”
Chết rồi!
Biểu cảm trên gương mặt của Trần các lão hơi cứng lại, một lúc sau, ông ta mới khẽ gật đầu, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Làm sao để đi tới Ngũ Duy?”
Trần các lão hơi giật mình, một khắc sau, ông ta có chút hưng phấn: “Tiểu hữu muốn đi Ngũ Duy sao?”
Nếu như là người khác nói muốn đi đến Ngũ Duy, ông ta nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhưng nếu là Diệp Huyên, thì có thể đi đến Ngũ Duy!
Bởi vì trên người hắn, có tháp Giới Ngục kia.
Diệp Huyên gật đầu: “Muốn đi!”.
Trần các lão hưng phấn nở nụ cười, đang định nói thì Diệp Huyên lại lên tiếng: “Dẫn ta đi?”
Trần các lão vội vàng gật đầu: “Được!”
Cứ như vậy, Diệp Huyên đi theo Trần các lão suốt quãng đường, khoảng hai canh giờ sau, hai người đã đến một mảnh tinh không, mà ở điểm cuối đỉnh đầu bọn họ, là một màn tấm chắn, trên tấm chắn này có đầy phù văn thần bí.
Advertisement
Mà ở dưới tấm chắn đó, có một số thi thể đang trôi lửng lơ, không nhiều, chỉ có mười mấy xác, chỗ thi thể này có cả nam và nữ, bọn họ cứ trôi lơ lửng như vậy trong tinh không.
Trần các lão nhìn tấm chắn kia khẽ nói: “Tiểu hữu, đây chính là tấm chắn của Ngũ Duy kia!”
Diệp Huyên nhìn về phía đám thi thể kia: “Vậy đây là?”
Trần các lão trầm giọng nói: “Cường giả của nhiều thời kì xông vào Ngũ Duy!”
Diệp Huyên hỏi: “Đều thất bại?”
Trần các lão gật đầu: “Đều thất bại rồi! Có một số người, thần hồn bị tiêu diệt, thân thể không tồn tại, còn với mười mấy người này, thực lực của bọn họ quá mạnh, vì thế vẫn giữ lại được thân thể, nhưng thần hồn đều đã bị diệt rồi”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Bọn họ mạnh nhường nào?”
Sau khi Trần các lão trầm ngâm một lúc, đáp: “Trong đó có không ít cường giả đã đột phá đến Đạo Cảnh!”
Đột phá đến Đạo Cảnh!
Diệp Huyên trầm mặc.
Đột phá đến Đạo Cảnh!
Điều này có nghĩa là những cường giả như Kiếm Mộc và Hi Hoàng cũng đều kém xa đối thủ của những thi thể trước mặt này! Phải nói rằng, hoàn toàn không thể so sánh được!
Lúc này, Trần các lão thấp giọng thở dài: “Mặc dù ta ở Lưỡng Giới Thiên chờ đợi, nhưng bản thân bọn ta biết, muốn xông vào, là quá quá khó. Đây cũng là lý do tại sao Lưỡng Giới Thiên và Kiếm Tông vẫn luôn nhắm vào tiểu hữu! Bởi vì đối với bọn ta mà nói, chí bảo của Ngũ Duy kia, thực sự là tia hy vọng cuối cùng!”
Diệp Huyên nói: “Với thực lực hiện giờ của ta, cũng không có một chút tia hy vọng nào xông vào vũ trụ Ngũ Duy này, đúng không?”
Trần các lão gật đầu: “Phải!”
Ông ta biết thực lực của Diệp Huyên vốn đã rất mạnh, nhưng nếu Diệp Huyên muốn xông vào Ngũ Duy, thì chỉ có một con đường chết!
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Trần các lão sững sờ, sau đó vội vàng nói: “Tiểu hữu, cậu không đi Ngũ Duy nữa sao?”
Diệp Huyên dừng bước: “Trần các lão, ông đã bao giờ nghĩ, cho dù chúng ta sử dụng vật này để tiến vào Ngũ Duy, nhưng sau đó thì sao? Chúng ta có thể sống ở bên đó không?”
Trần các lão không nói nên lời, bởi vì ông ta chưa nghĩ đến vấn đề này.
Những gì ông ta nghĩ trước đây đều là làm thế nào mới đủ để đi...
Diệp Huyên lại nói: “Giờ chúng ta đi Ngũ Duy, thì chính là đi nộp mạng!”
Trần các lão trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Thế không đi nữa sao?”
2873: “Tỷ Ấy Cũng Muốn Gặp Ngươi!”
Diệp Huyên nhìn về phía Trần các lão: “Đi, nhưng không phải là đi đường tắt, mà là xông vào!”
Xông vào!
Trần các lão kinh ngạc nhìn Diệp Huyên: “Tiểu hữu, cậu muốn xông vào Ngũ Duy?”
Diệp Huyên gật đầu: “Trần các lão, ông truyền lời xuống dưới, tới lúc đó nếu như ông muốn đi Ngũ Duy, Diệp Huyên ta có thể dùng vật này mở ra thông đạo Ngũ Duy cho ông, để cho các ông tiến vào, có điều, không phải lúc này, hiện giờ thực lực của ta vẫn chưa đủ, không có cách nào khống chế tòa tháp này.”
Advertisement
Nghe vậy, Trần các lão ngay lập tức có chút kích động, giọng run run nói: “Thật sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật, có điều, trong khoảng thời gian này, ta cần các ông giúp một chút, cũng không lâu lắm, nhiều nhất là ba năm”.
Trần các lão hít sâu một hơi, ông ta cung kính một lễ: “Trong ba năm, tiểu hữu có yêu cầu gì, cứ việc phân phó!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được! Hiện tại, ta cần một ít kiếm, cấp bậc càng cao càng tốt, càng nhiều càng tốt!”
Trần các lão trầm giọng nói: “Tiểu hữu yên tâm, chờ một lát ta sẽ đi làm ngay!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn bích chướng của Ngũ Duy, lần này, hắn muốn dựa vào thực lực của chính mình để đi tới Ngũ Duy, không đi bất cứ đường tắt nào!
Một lúc sau, Diệp Huyên hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Đứng tại chỗ, Trần các lão ngẩng đầu nhìn về phía tấm chắn của Ngũ Duy.
Ba năm!
Ông ta biết, với thực lực của mình, cho dù tới được Ngũ Duy, cũng có thể sẽ chỉ là bia đỡ đạn, nhưng ông ta vẫn muốn đi thử!
Hơn nữa, không chừng sau khi đến Ngũ Duy, lại có một khởi đầu mới thì sao?
Dù sao ở Tứ Duy này cũng chỉ là sống tạm bợ, hơn nữa, ông ta cũng không còn bao nhiêu thời gian để sống tạm bợ nữa rồi.
Ba năm!
Đối với ông ta mà nói, sẽ qua trong nháy mắt mà thôi!
Diệp Huyên đến một đỉnh núi, hắn đứng ở bên vách núi, hai mắt từ từ nhắm lại.
Diệp Liên!
Lúc này, trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh Diệp Liên lúc rời đi.
Ngũ Duy!
Lúc trước, hắn không hề nghĩ sẽ muốn đến Ngũ Duy, nhưng bây giờ, hắn bắt buộc phải đi!
Hắn mặc kệ nữ đế Tu La gì đó, hắn chỉ biết rằng, đó là Diệp Liên - muội muội của hắn!
Lúc này, Liên Thiển đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta trầm giọng nói: “A Việt tìm tới đại tỷ rồi!”
Diệp Huyên nhìn về phía Liên Thiển: “Đại tỷ?”
Liên Thiển gật đầu: “Đại tỷ của bọn ta, có điều, tỷ ấy nói tỷ ấy có việc chậm trễ, tạm thời không thể đến gặp ngươi!”
Nói đoạn, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Tỷ ấy cũng muốn gặp ngươi!”
Diệp Huyên hỏi: “Gặp ta?”