2622: Đúng Là Việc Đời Khó Đoán!
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”Viên Tiểu Đao chợt giận dữ nói: “Ngươi là lợn à?”Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng có mắng người”.
AdvertisementViên Tiểu Đao nổi giận: “Diệp Huyên, ngươi không có khí phách thế ư? Ông ta muốn ngươi lập tức đưa cho ông ta luôn? Ngươi là kiếm tu đó! Không phải kiếm tu các ngươi luôn rất cứng rắn sao? Sao ngươi lại nhát gan thế?”Diệp Huyên đáp: “Ta đánh không lại ông ta!”Viên Tiểu Đao căm tức nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cũng đâu có đánh thắng ta! Sao ngươi không đưa nó cho ta?”Diệp Huyên nói: “Ta hỏi ngươi rồi mà! Lúc đấy là ngươi nói không cần còn gì!”“Ngươi!”Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, lúc này ả ta đang đứng bên bờ vực giận dữ!Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Viên cô nương, ngươi thật sự không đuổi theo à? Một khi để ông ta khống chế được ngọn tháp, ta dám đảm bảo Thần Điện các ngươi sẽ không phải đối thủ của Kiếm Tôn tiền bối nữa”.
Viên Tiểu Đao lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Trước kia ta còn cảm thấy ngươi có chút khí phách, bây giờ thì thấy ngươi đúng là nhát gan!”Nói xong, ả ta và người đàn ông lập tức biến mất.
Diệp Huyên nhún vai, xoay người biến mất.
Sau khi quay lại tháp Giới Ngục, Diệp Huyên bắt đầu tìm Kiếm Tôn.
Thỉnh giáo!Hắn hiểu được rất nhiều từ quyển Kiếm Kinh kia, nhưng trên kiếm đạo, hắn vẫn còn rất nghi ngờ.
Khi nãy hắn còn đang chán nản vì không có ai giải thích cho mình, không ngờ Kiếm Tôn này lại quay lại!Không chỉ quay lại còn trả luôn tháp Giới Ngục cho hắn!Đúng là việc đời khó đoán!Nghe Diệp Huyên thắc mắc, Kiếm Tôn cũng không từ chối, cái gì cũng nói ra hết, hơn nữa còn chỉ điểm cho Diệp Huyên những chỗ thiếu sót của hắn.
Dưới sự chỉ điểm của Kiếm Tôn, tu vi của Diệp Huyên có thể nói là lập tức tăng mạnh!…Cuối tinh không xa xôi, Viên Tiểu Đao và người đàn ông áo choàng trắng liên tục đi tận mấy tinh vực, nhưng đều không phát hiện ra tung tích của Kiếm Tôn.
Viên Tiểu Đao dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh, nhíu mày: “Không có khả năng…”Người đàn ông trầm giọng nói: “Ông ta không thể chạy nhanh thế được!”Viên Tiểu Đao nói với giọng điệu nặng nề: “Diệp Huyên kia lại lừa ta?”.
Người đàn ông áo choàng trắng lắc đầu: “Vấn đề cũng như hắn nói đó, hắn lừa cô thì có tác dụng gì?”
Viên Tiểu Đao xoay người nhìn về phía Bắc Cảnh: “Có hai khả năng, thứ nhất, Kiếm Tôn đã trốn đi rồi! Thứ hai, Kiếm tôn hoàn toàn chưa rời khỏi Bắc Cảnh. Nhưng nếu không rời khỏi Bắc Cảnh thì ông ta ở đâu? Hơn nữa ông ta cũng đâu có lý do ở lại Bắc Cảnh…”
Người đàn ông áo trắng nói: “E rằng chỉ có Diệp Huyên biết đã xảy ra chuyện gì thôi!”
Diệp Huyên!
Vừa nhắc đến hai chữ này, sắc mặt Viên Tiểu Đao lập tức trở nên lạnh lẽo: “Cái tên hèn hạ này!”
Advertisement
Người đàn ông áo trắng nhìn Viên Tiểu Đao: “Gần đây tâm cảnh của cô không được ổn lắm!”
Viên Tiểu Đao lạnh lùng nhìn về phía Bắc Cảnh: “Quay lại Bắc Cảnh!”
Nói xong, ả ta lập tức biến mất.
Người đàn ông im lặng một lát, sau đó cũng biến mất theo.
Bắc Cảnh.
Viên Tiểu Đao và người đàn ông áo choàng trắng vừa quay lại Bắc Cảnh, A Liên đã xuất hiện trước mặt hai người.
A Liên cười nói: “Sao lại quay về rồi?”
Viên Tiểu Đao hờ hững hỏi: “Diệp Huyên đâu?”
A Liên đáp: “Hắn đang bận!”
Viên Tiểu Đao trầm giọng nói: “Bảo hắn ta ra đây”.
A Liên cười: “Viên cô nương, hình như cô có mâu thuẫn gì với hắn nhỉ!”
Viên Tiểu Đao đang muốn nói chuyện, lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nói: “Viên cô nương tìm ta à?”
Viên Tiểu Đao nhìn sang, một người đàn ông đi tới từ nơi đó, chính là Diệp Huyên.
Viên Tiểu Đao đang muốn nói chuyện thì sắc mặt ả ta đột nhiên thay đổi: “Ngươi… kiếm đạo Minh Cảnh… Ngươi… Ngươi đã làm gì? Hả? Hả? Hả?”
Lúc này, Viên Tiểu Đao hơi phát điên.
Mới bao lâu không gặp?
Vậy mà tên trước mắt lại đột phá nữa rồi!
Hơn nữa cảnh giới kiếm đạo còn trực tiếp đạt đến Minh Cảnh!
Dù ăn gian cũng không điên cuồng như vậy!
Người đàn ông áo choàng trắng cũng hơi sa sầm mặt, gã ta cũng không ngờ chỉ một khoảng thời gian không gặp, Diệp Huyên đã đạt đến Minh Cảnh rồi!
Chuyện này quá khó tin!
Diệp Huyên cười khẽ: “Khi nãy uống ngụm nước ngộ ra vài điều, sau đó thì đột phá!”
Nghe thấy thế, Viên Tiểu Đao suýt tức nổ phổi.
Uống ngụm nước?
Uống ngụm nước đã đột phá?
Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt chưa đựng sát khí không thể che giấu.
Diệp Huyên này quá điên cuồng!
Nếu cứ tiếp tục trưởng thành như thế thì ai mà chịu nổi?
Diệp Huyên cười nói: “Viên cô nương, ngươi tìm thấy Kiếm Tôn tiền bối chưa?”
Ánh mắt Viên Tiểu Đao dần trở nên lạnh như băng: “Diệp Huyên, rốt cuộc Kiếm Tôn kia đã rời khỏi Bắc Cảnh chưa!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ: “Đương nhiên là rời khỏi Bắc Cảnh rồi! Nếu không ông ta ở lại đây làm gì? Ta với ông ta cũng không thân lắm”.
Viên Tiểu Đao cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyên như thế, còn Diệp Huyên thì tỏ vẻ rất vô tội.
Một lát sau, Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Diệp Huyên, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì vậy!”
2624: Kiếm Tôn Biến Mất.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Hình như Viên cô nương hiểu lầm gì ta rồi, Diệp Huyên ta là một người vô cùng chính trực, mỗi một câu ta nói đều là thật lòng, Kiếm Tôn tiền bối kia thật sự không còn ở Bắc Cảnh nữa!”
Viên Tiểu Đao nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy ngươi cảm thấy ông ta có thể ở đâu?”
Diệp Huyên cười: “Việc này ta cũng không biết, nhưng ta có một đề nghị nho nhỏ”.
Advertisement
Viên Tiểu Đao ra lệnh: “Nói đi!”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Viên cô nương, ngươi nghĩ thử xem, với thực lực của ta, sau khi có tháp kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng so hai chiêu với ngươi, mà bây giờ tháp này đã rơi vào tay Kiếm Tôn tiền bối, ngươi nghĩ lại xem Kiếm Tôn tiền bối là nhân vật nào? Một khi để ông ta thật sự khống chế tháp này, khi đó, có lẽ ông ta sẽ thống nhất vũ trụ Tứ Duy. Còn Thần Điện của ngươi, e rằng suốt đời cũng không có duyên với nó. Cho nên, ta đề nghị bây giờ ngươi nên nhanh chóng đuổi theo, thừa dịp ông ta chưa hoàn toàn khống chế nó trong tay mà cướp lấy nó, nếu không thì ngươi ngoan ngoãn trở về Thần Điện đi!”
Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười nói: “Viên cô nương, bây giờ ta không có bảo vật của Ngũ Duy nữa, ngươi có nhằm vào ta cũng vô dụng, không phải sao?”
Một lát sau, Viên Tiểu Đao xoay người rời đi.
Hai người nhanh chóng biến mất nơi cuối chân trời.
Lúc này, cuối chân trời vang lên một giọng nói: “Diệp Huyên…”
Giọng nói của Viên Tiểu Đao!
Diệp Huyên nhìn lên chân trời, nhưng Viên Tiểu Đao lại không nói gì nữa.
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó xoay người rời đi.
Kiếm Tôn biến mất.
Tin tức này nhanh chóng lan ra vô số tinh vực.
Ai cũng biết bây giờ Kiếm Tôn nắm giữ bảo vật Ngũ Duy, nhưng ông ta lại biến mất.
Có thể nói, bây giờ có vô số thế lực và cao thủ đang tìm kiếm Kiếm Tôn, kể cả Thần Điện cũng thế.
Nhưng Kiếm Tôn lại như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, một chút tin tức cũng không có!
Nhưng việc này cũng không đại biểu chuyện đã kết thúc, vì ngày càng có nhiều thế lực gia nhập vào đội ngũ tìm Kiếm Tôn.
Mà lúc này, đại thế giới Huyền Hoàng vô cùng yên tĩnh.
Vì đã không còn ai chú ý đến bọn họ nữa, kể cả Thần Điện cũng thế, bây giờ, bọn họ đang tập trung tất cả sức lực lên người Kiếm Tôn.
Trong vương điện, Diệp Huyên, Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu đang thảo luận việc phát triển Bắc Cảnh như thế nào.
Thật ra cơ bản đều là hắn nghe, sau đó gật đầu hoặc lắc đầu.
Một lúc lâu sau đó, tất cả mọi chuyện gần như đều đã được quyết định.
Lúc này, Thượng Quan Tiên Nhi trầm giọng nói: “Đạo Môn vẫn muốn địa bàn trước đây của Thần Điện, cũng chính là địa bàn Thiên Môn ở Thương Khung của ngài”.
Nghe vậy, Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Bọn họ vẫn chưa chịu thôi à?”