Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2090-2093




2090: Chỉ Khá Thôi Ư


Từ nơi cách xa vạn dặm, Thần Cơ trừng mắt nhìn nàng ấy: “Các hạ có dám hiện thân, đánh một trận cùng chúng ta?"Cô gái chỉ nhìn lại đầy lạnh nhạt: “Đánh với ngươi?""Không dám sao?", một nụ cười mỉa xuất hiện trên môi lão già.

AdvertisementNàng ngờ cô gái váy trắng cũng nhếch mép đầy dữ tợn: “Thứ rác rưởi!"Thần Cơ cười lạnh: “Nếu trong mắt các hạ, chúng ta là rác rưởi, vậy thì tại sao không xuất hiện một phen?"Đối phương liếc lão một cái trước khi ánh mắt đặt lên người Diệp Huyên, sắc mặt bỗng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.


Diệp Huyên hớn hở vẫy tay: “Chào!"Cô gái hô lên: “Rút kiếm!"Hắn còn chưa kịp phản ứng thì thanh Thiên Tru bên hông đã bay vút ra.

Một tiếng xoẹt đi kèm kiếm quang lóe lên, lưỡi kiếm đã cắm xuyên giữa trán lão già Thần Cơ.

Tất cả những người có mặt ngây ra như bị sét đánh, ngay cả Liên Khiếu Thiên đến từ đại thế giới Huyền Hoàng cũng không thể nào tin được khi chứng kiến cô gái váy trắng có thể mượn kiếm gi3t chết Thần Cơ khi ở cách đó hàng mấy tinh vực!Hơn nữa lại còn ra tay một cách nhẹ nhàng như không!Bị kiếm cắm xuyên trán, hai mắt Thần Cơ trừng lớn như hai quả chuông đồng, tràn ngập vẻ kinh hãi và khó tin.

Lão không hiểu được vì sao lại ăn phải một kiếm này.

Một kiếm này! Không thể dùng bất kỳ từ ngữ gì để hình dung.

Thân hình già nua của lão chậm rãi ngã xuống.

Liên Khiếu Thiên siết chặt bàn tay, trừng mắt nhìn cô gái váy trắng.

Thấy nàng ấy nhìn lại, y nhếch môi: “Chúng ta đã đánh giá khá thấp Diệp Huyên lẫn ngươi”.

"Chỉ khá thôi ư?", đối phương nhàn nhạt hỏi lại, ánh mắt dần lạnh đi: “Ngươi vĩnh viễn không biết được ngươi yếu ớt đến mức nào!"Liên Khiếu Thiên khạc ra một tiếng cười: “Yếu ư? Bổn soái tuy không phải cường giả đứng đầu Bắc Cảnh, nhưng chưa ai dám nói ta yếu cả”.

Đôi mắt y nhìn vào cô gái váy trắng: “Nào, dùng lại chiêu vừa rồi đi, xem xem ngươi có thể chém chết bổn soái hay không”.


Vừa dứt lời, một luồng sức mạnh hùng hậu đã tuôn trào từ cơ thể y.

Uỳnh!Tinh không bốn phía lập tức run rẩy như đang gặp phải một trận động đất mãnh liệt.

Các cường giả Thần Quốc cũng nghiêm mặt khi nhìn thấy màn thể hiện sức mạnh kinh người, tuyệt đối vượt qua mọi người ở đây của Liên Khiếu Thiên.

.

2091: Sự Im Lặng Tuyệt Đối Bao Trùm Lấy Tất Cả.


Sắc mặt Diệp Huyên cũng trở nên nghiêm trọng. Trước kia hắn còn định dùng Nhất Kiếm Vô Lượng để chém chết tên này, nhưng bây giờ xem ra hắn không thể bảo đảm sẽ hoàn toàn.

Nhưng ít nhất vẫn còn bảy phần xác suất.

Nhất Kiếm Vô Lượng là kiếm kỹ coi thường tất cả các cảnh giới.

Advertisement

Nó rất mạnh, nhưng hắn cũng không dám nói nó tuyệt đối vô địch.

Hắn vốn định sử dụng nó để liều chết một phen, nào ngờ những người từ đại thế giới Huyền Hoàng này lại đi tìm cô gái váy trắng.

Đây là điều hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của hắn.

Đến đây, Diệp Huyên không khỏi đánh mắt nhìn nàng ấy như bao người khác đang làm.

Liên Khiếu Thiên cười gằn: “Tới đây! Rút kiếm đi chứ! Đại thế giới Huyền Hoàng ta đến trời cũng dám chống lại, há chi là ngươi?"

Cô gái váy trắng đáp với vẻ vô cảm: “Nghịch thiên còn có ngoại lệ, còn nghịch ta ư? Tuyệt đối không có đường sống!"

Vừa dứt lời, những ngón tay nàng khép lại.

Kiếm Thiên Tru lần nữa run lên trước mặt Diệp Huyên trước khi phát ra một tiếng kiếm minh cao vút rồi lao ầm ầm về phía Liên Khiếu Thiên.

Sắc mặt Liên Khiếu Thiên vặn lại, nắm hai tay lại trước người rồi bổ xuống.


Ầm!

Một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa sinh ra theo nắm tay y, ngay lập tức xé toang không gian trong nghìn dặm.

Những người khác cũng phải cuống quít lùi lại trước sức mạnh như hồng thủy này.

Mọi tầm mắt tập trung vào kiếm Thiên Tru khi nó nghiêng lưỡi kiếm, va chạm với luồng sức mạnh của Liên Khiếu Thiên.

Uỳnh!!

Chớp mắt một cái, luồng sức mạnh đã tan thành mây khói, bốn bề cũng trở lại yên tĩnh.

Lưỡi kiếm đã xuyên thấu giữa mày Liên Khiếu Thiên.

Sự im lặng tuyệt đối bao trùm lấy tất cả.

Hai mắt Liên Khiếu Thiên dại ra, trên gương mặt đờ đẫn chỉ còn lại vẻ khó tin: “Sao... sao có thể... không thể... nào...”

Y nào có ngờ rằng bản thân không thể chặn lại dù chỉ một kiếm của cô gái váy trắng.

Đương sự vừa ra tay thì khịt mũi đầy khinh miệt, đoạn nhìn sang Diệp Huyên, thấy hắn phấn khích toét miệng cười: “Đã lâu không gặp!"

Nàng ấy chăm chú quan sát hắn một hồi mới khẽ nói: “Thực lực cũng tạm được”.

Diệp Huyên vui như mở cờ trong bụng: “Ta đã rất chăm chỉ tu luyện đấy!"


2092: "Sẽ Thành Thanh Kiếm Ban Đầu Kia”.


"Nhưng vẫn không đủ”.

Thấy nàng ấy lắc đầu, Diệp Huyên gật gật: “Ta biết rồi, ta sẽ tiếp tục cố gắng”.

Cô gái váy trắng cũng gật đầu rồi lia mắt sang kiếm Thiên Tru. Nó lập tức run bắn lên như đang sợ.

Advertisement

Diệp Huyên không biết phải nói gì.

Hắn chưa từng thấy thanh kiếm này sợ thứ gì, nào ngờ đối mặt với cô gái váy trắng lại nhát như cáy thế này, xem ra nó và nàng ấy có liên hệ gì với nhau.

Cô gái váy trắng nói: “Ta không ngờ ngươi cũng đi theo hắn”.

Thiên Tru phát ra một tiếng kiếm minh trầm đục.

Đối phương bỗng xòe tay ra, để một thanh kiếm xuất hiện trong đó: “Ngươi biết ý ta”.

Thanh kiếm run lên khe khẽ trước khi hóa thành một tia kiếm quang biến mất cuối vũ trụ.

Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Người có biết thanh kiếm này không?"

Cô gái nhìn thanh Thiên Tru trong tay hắn, nói: “Nó và kiếm của ta...”

Bỗng nhiên đôi mày nàng nhíu lại: “Ra đây!"

Vừa dứt lời, một thanh kiếm bên trong tháp Giới Ngục bay vút ra.


Đó là kiếm của Tiểu Thất!

Nó vừa xuất hiện đã run như cầy sấy, trốn tịt sau lưng Diệp Huyên, xem ra còn sợ hãi hơn Thiên Tru.

Gương mặt cô gái váy trắng lại trở nên vô cảm: “Ngươi cũng ở đây”.

Kiếm của Tiểu Thất càng run rẩy dữ dội hơn.

Diệp Huyên không khỏi hỏi nàng ấy: “Hình như chúng rất sợ người”.

"Hai thanh kiếm này và kiếm của ta vốn là một, sau đó vì một vài nguyên nhân mà bị tách làm bốn thanh”.

Diệp Huyên không khỏi sửng sốt: “Bốn thanh? Một thanh?"

Đối phương gật đầu: “Chúng nó vốn là một thể, nhưng bây giờ mỗi thanh đã có kiếm đạo nhân sinh riêng cho mình rồi”.

Sau một hồi do dự, hắn lại lên tiếng: “Nếu chúng hợp nhất lại thì sẽ thế nào?"

"Sẽ thành thanh kiếm ban đầu kia”.

"Đó là kiếm gì?", hắn vội vàng truy hỏi.

"Cầu Bại”.

Diệp Huyên ngẩn người, lặp lại: “Kiếm Cầu Bại?"

Cô gái váy trắng gật đầu: “Năm ấy ta... không, là năm ấy nàng đã vô địch, không còn ai có thể làm đối thủ của nàng, vì vậy mới có tên Cầu Bại”.


2093: Thì Ra Đằng Sau Hắn Là Một Đại Thần!


Đôi mắt nàng nhìn vào Diệp Huyên: “Ngươi có thể thử dung hợp chúng nó lại. Nhưng chỉ hợp kiếm chứ đừng hợp linh, có nghĩa là có thể hợp cũng có thể phân, mỗi thanh là riêng bản thân bọn chúng”.

"Nếu ta hợp nhất chúng lại thì sẽ thế nào?"

Im lặng một hồi, cô gái đáp: “Có lẽ ngươi có thể gặp nàng”.

Advertisement

Nhìn thấy nàng?

Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Ai?”

Nhưng cô gái váy trắng không trả lời nữa, nàng ấy nhìn Diệp Huyên: “Chăm chỉ tu luyện, ta sẽ đợi ngươi”.

Dứt lời, nàng ấy dần trở nên hư ảo.

Diệp Huyên vội hỏi: “Người đi đâu vậy?”

Cô gái váy trắng đáp: “Giết người!”

Nói xong, nàng ấy đã hoàn toàn biến mất.

Diệp Huyên ngẩn người, trông hơi buồn bã.

Chung quanh yên tĩnh như đóng băng.

Cô gái váy trắng!

Tất cả mọi người đều không ngờ cô gái váy trắng sẽ mạnh đến thế.


Một kiếm đã giết được Liên Khiếu Thiên!

Hơn nữa còn là một kiếm thi triển từ nơi cách đây vô số tinh vực!

Nếu bản thể của nàng ấy ở đây, nàng ấy sẽ mạnh cỡ nào?

Mọi người đều nhìn Diệp Huyên, lúc này cuối cùng họ đã biết vì sao Diệp Huyên lại yêu nghiệt như thế, cũng hiểu tại sao hắn nắm giữ chí bảo Ngũ Duy mà vẫn có thể sống lâu như vậy!

Thì ra đằng sau hắn là một đại thần!

Vui mừng!

Đây là cảm xúc của tất cả các cao thủ Thần Quốc hiện giờ!

Bởi vì người đứng sau Diệp Huyên rất mạnh, điều này có nghĩa là vũ trụ hỗn độn hoàn toàn có khả năng chống lại đại thế giới Huyền Hoàng!

Diệp Huyên dời mắt sang nhóm người Bách Nhân Đoàn ở phía xa, một tên tướng lĩnh đứng đầu đột nhiên bảo: “Rút lui!”

Rút lui!

Liên Khiếu Thiên đã chết trận, chỉ dựa vào một trăm người họ thì không thể nào chống lại cả vũ trụ hỗn độn!

“Rút lui?”

Diệp Huyên cười khẩy: “Ngươi bị thiểu năng sao? Còn muốn rút lui? Giết cho ông! Giết sạch bọn chúng!”

Hắn vừa dứt lời, vô số cao thủ Thần Quốc đằng sau hắn liền lao ra.