Lúc này, trên không trung đột nhiên truyền tới tiếng nổ vang, Dạ Lan và Lý Huyền Phong liên tục lùi về sau.
Sau khi Lý Huyền Phong dừng lại, ông ta tức giận nhìn Dạ Lan: “Dạ Lan, bảo vệ kia không ở chỗ ta”.
Dạ Lan cười nhạt: “Không ở chỗ ngươi, chẳng lẽ ở chỗ Diệp Huyên kia à?”
Lý Huyền Phong nói: “Đúng là ở chỗ hắn!”.
Tìm truyện hay tại == trùm truуện.
ME ==
Vẻ mặt Dạ Lan trở nên dữ tợn: “Ngươi thật sự tưởng lão phu bị ngu à?”
Lý Huyền Phong còn muốn nói tiếp, thì lúc này, Dạ Lan đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Lý Huyền Phong lập tức thay đổi, vội vàng đâm ra một kiếm.
Vèo!
Kiếm quang lóe lên, không gian bị chém rách!
Ầm!
Hai người lại va vào nhau rồi tách ra, Lý Huyền Phong vừa mới dừng lại, đang muốn nói chuyện, thì lúc này, con ngươi ông ta chợt co lại, xoay người chém ra một kiếm…
Ầm!
Một bóng người lập tức bị đánh bay!
Có một thanh kiếm chĩa vào giữa chân mày của Lý Huyền Phong!
Nhưng thanh kiếm này cũng không đâm vào trong thân thể của Lý Huyền Phong, vì thanh kiếm này đã bị một tấm chắn nhỏ màu vàng chặn lại!
Cách đó không xa, Diệp Huyên sa sầm mặt, hắn không ngờ Lý Huyền Phong này còn đeo bảo vật phòng ngự, tấm chắn nhỏ màu vàng kia ít nhất cũng có cấp bậc Tạo Hóa Cảnh!
Thấy Diệp Huyên, sắc mặt Lý Huyền Phong lập tức trở nên dữ tợn: “Diệp Huyên, là ngươi! Ngươi…”
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên tức giận chỉ vào Lý Huyền Phong: “Lý Lão Cẩu, trả bảo vật cho ta!”
Lý Huyền Phong nổi giận, ông ta đang định cãi lại thì lúc này, Dạ Lan ở sau lưng đột nhiên xông lên!
Lý Huyền Phong không dám lơ là, vội xoay người đâm ra một kiếm, một kiếm đâm tới, vô số kiếm quang b ắn ra như mưa.
Lúc này, Diệp Huyên đã biến mất không còn tăm hơi!
Ầm ầm ầm!
Khoảng hai mươi cao thủ Đạo Cảnh giao chiến ở Kiếm Tông, sức mạnh của hai mươi người này đáng sợ đến mức nào?.