Thanh niên giận dữ nói: “Diệp Huyên, ngươi cho rằng ta…”
Chẳng mấy chốc, kiếm đã đâm vào nửa tấc, một dòng máu tươi chảy ra từ giữa chân mày thanh niên.
Thanh niên vội nói: “Ta… Ta chỉ đến xem thử, không có ý gì khác!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi đến như thế mà không mang theo quà à?”
Thanh niên: “…”
Diệp Huyên hỏi lại: “Không có quà?”
Thanh niên vội đáp: “Có có!”
Nói xong, hắn ta vội tháo nhẫn chứa đồ của mình xuống, sau đó đưa cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ, bên trong có hơn ba triệu Tử Nguyên Tinh, cũng coi như một khoản tiền nhỏ!
Diệp Huyên nhận lấy, cười nói: “Huynh đệ tới thì tới, còn tặng quà to như vậy… Hầy, đúng là khách sáo quá!”
Thanh niên cười vô cùng mất tự nhiên: “Phải, phải!”
Diệp Huyên cất kiếm đi, cười nói: “Sau này rảnh rỗi thì tới nhiều hơn nhé!”
Nói xong, hắn rời đi.
Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, sau đó, hắn ta xoay người bỏ chạy!
Sau khi quay về Võ Viện, trên mặt thanh niên đã chảy đầy máu tươi.
Mấy đệ tử Võ Viện vây quanh thanh niên trước pho tượng của Võ Viện, thanh niên kia điên cuồng nói: “Diệp Huyên kia đúng là hiếp người quá đáng, không chỉ sỉ nhục ta còn nói Võ Viện ta không có ai, sau này gặp đệ tử Võ Viện ta lần nào sẽ đánh lần đó!”
Nghe thấy lời của thanh niên, tất cả mọi người lập tức vô cùng giận dữ, có người phẫn nộ nói: “Diệp Huyên kia nghĩ mình là ai mà dám sỉ nhục Võ Viện ta như vậy?”
“Quách Phi, có phải tự ngươi đi tìm Diệp Huyên kia, sau đó chịu thiệt thòi cho nên tới xúi giục mọi người không?”
“Nhảm nhí, lúc trước Diệp Huyên kia giết người ở Võ Viện chúng ta, ngươi quên rồi ư? Bây giờ đệ tử của Kiếm Tông đều lấy chuyện này ra trêu cười Võ Viện chúng ta, nói đệ tử của Võ Viện vô dụng!”
“Đúng thế! Bây giờ Võ Viện chúng ta bị lép vế trước đệ tử Kiếm Tông, thật sự quá khó chịu!”
“Giết chết Diệp Huyên!”
Lúc này, không biết ai nói câu đó.
.