Diệp Huyên lại hỏi: “Vậy sao mới biết được là có Ngũ Duy? Vì tháp này sao?”
Tầng sáu trả lời: “Phải!”
Diệp Huyên vẫn không hiểu: “Tại sao?”
Tầng sáu đáp: “Nếu ngươi thấy dáng vẻ của nó ở thời kỳ đỉnh cao thì ngươi sẽ hiểu.
Đương nhiên ta cũng không biết bây giờ đã có người tìm được đường đến Ngũ Duy chưa”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nói vậy là ta có giấy thông hành đến Ngũ Duy à?”
Tầng sáu cười: “Ngươi phải tỉnh táo một chút, thứ nhất, cái tháp nát này chọn nhận ngươi làm chủ có thể chỉ là kế tạm thời của nó; thứ hai, sẽ có rất nhiều người muốn có được cái tháp này của ngươi”.
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối không muốn sao?”
Tầng sáu: “Ta không muốn đến Ngũ Duy lắm, cái tháp này không có sức hấp dẫn quá lớn với ta!”
Diệp Huyên cười, không nói gì.
Đương nhiên hắn sẽ không hoàn toàn tin lời y, dù là lúc nào, cẩn thận một chút chắc chắn cũng không sai.
Hơn nữa hắn luôn cảm thấy tầng sáu này không đơn giản!
Tính tình dễ chịu!
Rất không bình thường!
Một người bị giam nhiều năm như vậy, không thể nào bình tĩnh đến thế được!
Nói một cách công bằng, nếu hắn bị giam nhiều năm như vậy chắc chắn cũng sẽ nổi điên! Huống hồ dường như người này còn là một đại ma đầu…
Dù sao theo hắn thấy, dù đối phương giả vờ hay thật sự là thế, thì hắn cũng phải giữ lòng đề phòng!
Một lát sau, Diệp Huyên rời khỏi Kiếm Tông.
Hắn đi tới một thương hội trong Thần Vũ Thành.
Thương hội Thông Bảo!
Thương hội này là thương hội duy nhất trong Thần Vũ Thành, thương hội này rất thần bí, không ai biết lai lịch thật sự của nó, nhưng có thể mở thương hội ở Thần Vũ Thành này đã đủ chứng minh nó không đơn giản!
Vừa đi vào thương hội, một cô gái đã tiến lên nghênh đón.
Cô gái vóc dáng cao gầy, vẻ ngoài thanh tú, trên mặt mang theo nụ cười.
Cô gái đi tới trước mặt Diệp Huyên, cúi người: “Quý khách cần gì ạ?”
Diệp Huyên đáp: “Bán đồ!”.