Tầng sáu nói: “Nếu ngươi từ bỏ nàng ta, tập trung vào kiếm, ngươi sẽ mạnh hơn”.
Diệp Huyên đáp: “Khi đó, ta sẽ mất đi ý nghĩa việc tu kiếm của mình…”
“Đây là chấp niệm…”
“Ồ… Chấp niệm thì chấp niệm đi!”
“Chấp niệm… chính là ma!”
“Ma thì là ma thôi!”
“Ngươi sẵn lòng thành ma sao?”
“Ma và thần có gì khác nhau à?”
“Ặc… Người đời đều nghĩ ma là xấu, thần là tốt!”
“Ở trong mắt ta, người gọi là ma chưa chắc đã xấu, mà người gọi là thần cũng chưa chắc sẽ tốt”.
“Ngươi nói có lý, vậy… có hứng thú nhập ma không?”
“Ma có mạnh không?”
“Tạm được…”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi hỏi: “Tiền bối là ma à?”
Tầng sáu nói: “Bọn họ gọi ta là đại ma đầu… Thật ra thì ta cảm thấy ta là người tốt”.
Diệp Huyên hỏi: “Vậy sao người lại bị nhốt vào?”
Tầng sáu đáp: “Cái tháp nát này của ngươi nhốt người chỉ xem mạnh yếu, không phân biệt tốt xấu”.
Diệp Huyên: “…”
Tháp nát!
Diệp Huyên cười khổ: “Tiền bối, sao người lại gặp tháp này thế?”
Tầng sáu đáp: “Nó có thể cảm nhận được hơi thở của cao thủ, chỉ cần có năng lực hoặc có tiềm lực tiến vào Ngũ Duy, nó đều nhốt lại!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, vì sao nó không cho người khác tiến vào Ngũ Duy?”
Tầng sáu nói: “Ai biết được?”
Nói xong, y im lặng một lát rồi tiếp tục: “Nhưng có một chuyện ngươi phải cẩn thận, đó là tháp này là một giấy thông hành tiến vào Ngũ Duy, không có giấy thông hành, dù ngươi có mạnh đến mức nào đi nữa cũng không vào Ngũ Duy được”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Tầng sáu giải thích: “Vì chỉ có cái tháp nát này biết cách đến Ngũ Duy ra sao… Không có nó, dù thực lực của ngươi có mạnh đến mức nào cũng không thể tiến vào Ngũ Duy, vì ở đây hoàn toàn không có đường đến Ngũ Duy”.
.