Lúc này, Khương Cửu và Bạch Trạch đi tới trước mặt Diệp Huyên, Khương Cửu quan sát hắn: “Đao của ta đâu?”
Đao!
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó vội lấy một thanh đao ra!
Kim đao!
Đây là thứ lúc trước Khương Cửu tặng hắn, đương nhiên hắn vẫn luôn giữ kỹ!
Thấy thanh kim đao này, vẻ mặt Khương Cửu dịu dàng hơn, nàng ấy nhìn Diệp Huyên: “Thấy ta không vui à?”
Diệp Huyên ôm lấy Khương Cửu, cười ha ha: “Vui! Rất vui! Ha ha…”
Khương Cửu: “…”
Cách đó không xa, Mặc Vân Khởi bĩu môi: “Trọng sắc khinh bạn!”
Bạch Trạch đứng bên cạnh Mặc Vân Khởi hờ hững nói: “Ngươi nên tự mình biết mình chút đi!”
Mặc Vân Khởi giận dữ nói: “Ngươi có ý gì?”
Mặt Bạch Trạch không chút cảm xúc: “Ta nói ngươi ngốc”.
Mặc Vân Khởi: “…”
Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyên và Khương Cửu, không nói gì.
Một lát sau, mấy người Diệp Huyên tìm một tửu lâu trong thành.
Cả đám ngồi vây quanh bàn.
Mặc Vân Khởi nhìn thức ăn trên bàn, lắc đầu thở dài: “Món ăn này tệ hơn Diệp thổ phỉ nấu nhiều!”
Nghe thấy lời của Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch và Khương Cửu ở một bên đều nhìn về phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên!
Lúc này, bọn họ nhớ tới cuộc sống trong học viện Thương Lan ở Thanh Châu.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Bây giờ học viện Thương Lan thế nào rồi?”
Mặc Vân Khởi nói: “Phát triển rất tốt, đã là học viện đứng đầu Thanh Thương giới rồi, hơn nữa quan hệ của chúng ta và Thương Kiếm Tông rất tốt, bây giờ người của cả Thanh Thương giới đều xem việc gia nhập học viện Thương Lan chúng ta là vinh quang!”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì tốt!”
Mặc Vân Khởi đột nhiên cười nói: “Diệp thổ phỉ, ngươi đi nhanh quá, chúng ta suýt không đuổi kịp ngươi rồi! Nếu không nhờ ngươi cho người đưa Tử Nguyên Tinh cho chúng ta, e rằng cả đời này chúng ta đều không thể gặp mặt nữa”.
.