Gã thanh niên thấy nàng ta thì cung kính hành lễ: “Phương Tuyết sư tỷ”.
Cô gái tên Phương Tuyết ấy đi đến trước: “Vừa rồi có chuyện gì?"
"Có một tên kiếm tu đến tìm An học tỷ”, đối phương nhanh nhảu đáp.
Kiếm tu ư?
Phương Tuyết khẽ nhíu mày, nói với Diệp Huyên: “Ngươi đến từ Kiếm Tông?"
Hắn gật đầu: “Ta thật sự đến đây để tìm người, tuyệt đối không có ý gì khác”.
Phương Tuyết đi đến trước mặt hắn: “Ngươi đến tìm An Lan Tú?"
Diệp Huyên đáp: “Đúng vậy, xin nhờ thông báo giúp một chút”.
Đối phương chỉ nhìn hắn đăm đăm: “Nơi này không hoan nghênh kiếm tu”.
Hắn trầm giọng đáp: “Vị cô nương này, ta thật sự không có ác ý gì.
Diệp Liên là muội muội ta, An cô nương và Liên cô nương là bạn ta.
Cô vào nói Diệp Huyên đến tìm, bọn họ sẽ biết”.
Hắn rất muốn truyền âm trực tiếp đến cho nhóm Liên Vạn Lý, nhưng phát hiện không có cách nào liên lạc được, hiển nhiên họ đang ở trong một nơi đặc thù.
"Diệp Liên là muội muội ngươi? Ha ha ha...”
Có tiếng cười truyền đến từ một bên.
Diệp Huyên xoay người nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc trang phục sặc sỡ đi đến.
Sau khi quan sát hắn một hồi, y cười: “Ngươi nói Diệp Liên là muội muội của ngươi sao?"
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, nhờ các vị chuyển lời giúp”.
Nào ngờ đối phương lại nhếch mép: “Ngươi có bằng chứng gì?"
Diệp Huyên nhíu mày: “Các hạ, ta thật sự là ca ca của con bé, ta...”
Y khoát tay: “Không bằng không chứng, nói ra ai tin? Ta nói nàng ta chính là người của ta, đêm qua vừa cùng ta hưởng đêm xuân đây, ngươi có tin không?"
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Diệp Huyên lạnh đi, hai mắt trừng lên.
Một khắc sau, một tia kiếm quang đỏ tươi màu máu phun ra từ mắt hắn.
Thủ cấp gã đàn ông kia lập tức bay ra ngoài, để lại cột máu phun như suối.
Tất cả những người khác ngây ra như phỗng.
Giết?
Cứ thế giết rồi sao?
Mấy người Phương Tuyết khó tin nhìn thi thể của người đàn ông ở cách đó không xa, đều hơi ngơ ngác..