Diệp Huyên suy nghĩ một lúc, đang định nói thì pho tượng đó đột nhiên gầm lên: “Ra đây!"
Vừa dứt lời, kiếm Trấn Hồn lập tức bị một luồng sức mạnh thần bí đưa ra ngoài!
Khi nhìn thấy kiếm Trấn Hồn, Diệp Huyên thầm nói thật xui xẻo.
Hắn cũng không quên, năm đó Thần tộc và Hồn tộc là kẻ thù không đội trời chung!
"Kiếm Trấn Hồn!"
Pho tượng hơi cau mày lại, một lát sau nó nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là người của Minh tộc?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta là con người!"
Pho tượng hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại có kiếm Trấn Hồn của Minh tộc!"
Diệp Huyên đáp: "Chị gái ta cho ta!"
"Chị ngươi là ai?"
"Giản Tự Tại!"
"Giản Tự Tại?"
Diệp Huyên gật đầu.
Pho Tượng hỏi: “Giản Tự Tại nào nhỉ?"
Nói đến đây, sắc mặt của nó liền thay đổi: “Là nàng ta!"
Trong lòng Diệp Huyên cũng được thả lỏng, hóa ra cái tên này biết Giản Tự Tại.
Pho tượng trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi: “Bây giờ nàng ta đang ở đâu?"
Diệp Huyên đáp: "Đi đến nơi khác rồi”.
Pho tượng lặng im.
Một lúc sau, vẻ mặt pho tượng dần trở nên phức tạp: “Nàng ta là người xuất sắc nhất trong lịch sử Thần tộc ta từ trước đến nay!"
Nói xong, nó nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi cũng rất ưu tú, nhưng đáng tiếc ngươi không phải là người của Thần tộc ta”.
Diệp Huyên nói: "Thần tộc đã suy tàn rồi, ông không biết sao?"
Thế gian này, thứ vô dụng nhất chính là thể diện, có lợi gì cơ chứ?
Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!
Pho tượng cũng lặng im, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Diệp Huyên cười nói: "Tiền bối, mặc dù tôi không phải là người của Thần tộc, nhưng! ”.