Sau tiếng hô bừng bừng chí khí, thanh kiếm Nhân Gian đó chém thẳng vào quyền ấn.
Uỳnh!
Kiếm và quyền đồng thời bể tan nát, lôi quang và kiếm quang ầm ầm tỏa ra, biến thời không Hắc Ám vô tận trở thành hư vô trong nháy mắt.
Thân hình lão Si cũng chợt nhòe đi.
Diệp Huyên nheo mắt lại, đâm kiếm về trước.
Ầm!
Một luồng sức mạnh đáng sợ bùng nổ từ trên thân kiếm, đánh bật hắn bay đi mấy trăm nghìn trượng, còn chưa kịp dừng lại thì đã nghe tiếng niệm chú xa xưa văng vẳng bên tai. Hàng loạt dòng sức mạnh như thủy triều chảy xiết tràn ra từ không gian quanh hắn.
Diệp Huyên đanh mặt, bước tới trước, gọi một Kiếm vực k hủng bố ra bao trùm toàn bộ tinh vực. Hàng loạt kiếm ý Nhân Gian giăng ra, múa may bên trong Kiếm vực.
Ầm ầm!
Khắp thời không Hắc Ám vô tận chấn động trong nháy mắt.
Vũ Trụ Chi Linh thấy vậy thì cau mày: “Kiếm vực...”
Uỳnh!
Đúng lúc này, hàng loạt kiếm ý Nhân Gian bỗng chốc bùng nổ từ bên trong Kiếm vực, khiến hai người Diệp Huyên và lão Si đồng thời lùi lại.
Dừng lại rồi, lão ta mới nhìn hắn bằng ánh mắt đầy trầm trọng.
Không ngờ rằng kiếm tu hậu bối này lại mạnh đến vậy!
Diệp Huyên chợt cười: “Tiền bối, ta muốn đổi kiếm”.
Lão Si phóng khoáng bật cười: “Tùy ngươi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi biến mất tại chỗ.
Đôi mắt nheo lại, lão Si bước tới trước, tung ra một cú đấm ẩn chứa quyền thế ngút trời.
Uy lực của nó kinh khủng đến nỗi có thể đập nát toàn bộ vũ trụ tinh hà.
Cũng vào lúc này, kiếm của Diệp Huyên đã tới.
Xoẹt!
Đường kiếm dễ dàng thọc xuyên quyền thế của lão Si trước khi c ắm vào nắm tay lão.
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên khóa cứng lão tại chỗ.
Làm lão Si sững sờ.
Không thể tin nổi!
Lão mà thua rồi ư?
Sắc mặt Vũ Trụ Chi Linh cũng không được đẹp cho lắm.
Mả mẹ nó!