*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh, họ đã vào trong thành, vừa bước vào, Diệp Huyên đã nhíu mày, mùi máu tươi tanh tưởi ập vào mặt.
Hắn tất nhiên không sợ nhưng Tần Quan và Tiểu tinh linh hình như không chịu nổi. Vì thế hắn phất tay, kiếm ý bao phủ Tần Quan và Tiểu tinh linh.
Tiểu tinh linh đột nhiên nói: “Nơi này là Táng Thành, năm đó, các cường giả đại lục đều tụ tập lại cùng nhau chống lại linh vũ trụ, sau trận chiến ấy, toàn bộ cường giả đều chết trận, thế nên nơi này được gọi là Táng Thành, trận chiến cực thảm thiết!”
Tần Quan hỏi: “Nhóc con, khi ấy ngươi cũng đứng xem cuộc chiến à?”
Tiểu tinh linh gật đầu.
Diệp Huyên sửng sốt: “Ngươi sống lâu thế sao?”
Tiểu tinh linh nhếch môi: “Phải!”
Tần Quan có chút khó hiểu: “Vì sao linh vũ trụ không diệt ngươi?”
Tiểu tinh linh cười: “Lúc ấy ta không có sức uy hiếp đối với nó, hơn nữa ta cũng không hợp sức phản kháng nó nên nó không giết. Không chỉ ta, còn vài sinh linh thời không khác còn sống, chúng ta đều ở chung một thời không, nói nghiêm khắc hơn thì là nó coi chúng ta là đồng loại nên khi không có xung đột ích lợi, nó sẽ không ra tay với chúng ta!”
Diệp Huyên cười nói: “Hình như ngươi không thích nó lắm!”
Tiểu tinh linh gật đầu: “Trước kia nó luôn bắt nạt chúng ta, hư lắm!”
Diệp Huyên cười: “Yên tâm, sau này nó không bắt nạt ngươi được nữa!”
Tiểu tinh linh nhìn hắn, hắn nghiêm mặt: “Ngươi có ta, thêm Thanh Nhi, ba người chúng ta tung hoành vũ trụ!”
“Hì hì!”
Tiểu tinh linh cười tươi như hoa. Bàn tay nhỏ bé vung vẫy: “Tung hoành vũ trụ! Các người phụ giết, ta phụ trách tung hoành!”
Diệp Huyên cũng cười, nhóc này thú vị ghê!
Tiểu tinh linh đột nhiên chỉ vào nơi xa: “Bên kia có gì đó”.
Nói xong nàng ta bay đi.
Diệp Huyên và Tần Quan nhìn nhau cười, sau đó vội đi theo.
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu tinh linh, Diệp Huyên và Tần Quan nhanh chóng đi tới một đại điện, đại điện này dù đã trải qua chục tỷ năm nhưng vẫn ko hư hao là mấy, thậm chí còn rất sạch sẽ.
Diệp Huyên nhíu mày, còn người ở đây sao?
Nhưng hắn không cảm nhận được hơi thở gì.
Lúc này, Tiểu tinh linh chợt nói: “Huyết Linh, ra chơi nào!”
Âm thanh vừa dứt, một cục máu to cỡ bàn tay xuất hiện trước mặt Tiểu tinh linh.
Diệp Huyên nhìn cục máu kia: “Tiểu Tiểu, đây là?”