Nghĩ đến đây, hắn cầm kiếm chém ra một cái.
Kiếm chém xuống.
Vụt!
Một tia kiếm quang xuất hiện, nhưng xung quanh vẫn vô cùng bình thường, không có gì lạ cả.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, lẳng lặng lấy lại tỉnh táo, một lát sau, hắn tuôn kiếm ý ra khắp xung quanh.
Lần này, hắn không dùng trái tim nhìn thế giới nữa, mà là dùng kiếm ý!
Vì trái tim có lúc cũng có thể lừa mình!
Cứ thế, thời gian từng phút trôi qua, dưới sự cảm nhận bằng kiếm ý của hắn, mọi thứ xung quanh đều vô cùng chân thực.
Nhưng càng như thế, sắc mặt của hắn càng nặng nề.
Hắn không tin đạo tắc Mộng này sẽ dễ dàng phục tùng mình như thế!
Một lúc lâu sau đó, Diệp Huyên rời khỏi tháp Giới Ngục, quay về nhà đá, lúc này, Diệp Liên đi tới, giống như mọi khi, cô bé bước nhanh tới nắm lấy tay hắn, cười hì hì gọi: “Ca ca!”
Diệp Huyên im lặng.
Diệp Liên nhẹ giọng hỏi: “Sao thế ca ca?”
Diệp Huyên dẫn Diệp Liên đi ra ngoài nhà đá, tất cả mọi thứ ở bên ngoài cũng vô cùng bình thường.
Nhưng trong bản tâm của hắn lại nói với hắn tất cả mọi thứ đều là giả!
Giả!
Suy nghĩ này vẫn luôn tồn tại, dù có làm cách nào cũng không xua đi được!
Trong lòng biết là giả, nhưng mọi thứ trước mắt lại chân thực đến thế!
Mà Diệp Liên vẫn ở bên cạnh, mọi thứ xung quanh không khác gì lúc trước cả!
.