Sau khi Diệp Huyên rời khỏi nhà đá, hắn tìm đến Độc Cô Huyên.
Lúc này, Diệp Liên cũng đã ra khỏi tháp Giới Ngục, một nhà ba người đoàn tụ.
Diệp Huyên bắt đầu nấu cơm làm thức ăn, còn Diệp Liên thì ở phía sau giúp đỡ, liên tục gây rối, rất vui vẻ.
Nhìn Diệp Liên và Diệp Huyên đang vui vẻ, Độc Cô Huyên cũng nở nụ cười.
Một nhà ba người đoàn tụ, đây là chuyện trước đây bà ấy còn không dám nghĩ đến!
Vì khi đó, bà ấy đã chuẩn bị tâm lý sẽ chết rồi.
Một lát sau, Diệp Huyên đã nấu ăn xong, Diệp Liên muốn ăn ngay, nhưng Diệp Huyên lại nhìn về phía Độc Cô Huyên: “Mẫu thân, người nếm thử đi”.
Nghe thấy lời Diệp Huyên nói, Diệp Liên mở to mắt, sau đó cô bé gắp một miếng thịt đặt vào bát Độc Cô Huyên, cười hì hì một tiếng.
Độc Cô Huyên thầm thấy ấm áp, bà ấy nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Liên, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Nghe nói con muốn rời khỏi tinh vực Vị Ương?”
Diệp Huyên gật đầu: “Con muốn dẫn hai người đi cùng!”
Mắt Diệp Liên lập tức sáng lên, vui vẻ nói: “Được!”
Nhưng Độc Cô Huyên lại hơi do dự.
Diệp Huyên nhìn về phía Độc Cô Huyên: “Mẫu thân băn khoăn điều gì sao?”
Độc Cô Huyên gật đầu.
Diệp Huyên buông đũa xuống, nhìn về phía Độc Cô Huyên, bà ấy do dự một lát, sau đó nói: “Ta muốn dẫn Liên Nhi đến Thần Vũ Thành một chuyến!”
Thần Vũ Thành!
Phụ thân!
Nghe thấy hai chữ này, Diệp Huyên hơi nhíu mày, Diệp Liên ở bên cạnh cũng buông đũa xuống.
Đối với hai chữ này, hai huynh muội đều thấy rất xa lạ.
Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: “Chàng ấy không phải một người vô tình”.
.