Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12279




Nếu những người này đã không muốn làm gì thì để họ đối mặt với Thần Linh đi.

Tri Ngôn nhìn hai người rời đi, cau mày không biết đang nghĩ gì.

Trên phố.

Tần Quan cười hỏi: “Giận rồi à?”

Diệp Huyên gật đầu.

Tần Quan khẽ cười: “Bọn họ ở đây yên ổn quá lâu rồi”.

Diệp Huyên khẽ thở dài, không nói gì.

Tần Quan bỗng nói: “Đi, ta đưa ngươi đi xem căn cứ địa của ta”.

Căn cứ địa!

Nghe thế, Diệp Huyên lập tức có hứng thú.

Tần Quan dẫn hắn tới một vùng tinh không, trong tinh không này, Diệp Huyên nhìn thấy vô số vật khổng lồ, chúng rất hùng vĩ, hơn nữa còn hoàn toàn khác với những kiến trúc ở thế giới này.

Tần Quan cười: “Đây là căn cứ địa mới nhất của ta, gần đây ta đang chế tạo một đội quân cơ giáp, lâu nhất là một năm nữa có thể tham gia chiến đấu toàn bộ”.

Diệp Huyên hỏi ngay: “Mạnh không?”

Tần Quan gật đầu: “Rất mạnh! Tất cả đều dùng vũ khí công nghệ cao do ta nghiên cứu ban đầu, đến lúc đó chắc chắn chúng có thể chém giết thoải mái”.

Diệp Huyên gật đầu: “Tốt! Rất tốt!”

Tần Quan cười bảo: “Bộ đội cơ giáp này là của ta, cũng là của ngươi”.

Nghe vậy Diệp Huyên lật đật gật đầu: “Đúng đúng”.

Tần Quan nháy mắt: “Vậy nên ngươi có thể cho ta mượn một ít tiền không?”

Vẻ mặt Diệp Huyên cứng ngắc.

Tần Quan nghiêm túc nói: “Ta nghiên cứu quá nhiều thứ, vốn xoay vòng không đủ, ngươi cho ta một ít đi, tốt nhất là Linh Nguyên ấy”.

Diệp Huyên im lặng.

Vừa rồi hắn giết rất nhiều Thần Linh, mà sau khi giết xong hắn cũng đã lấy hết Linh Nguyên của đối phương đi.

Mà cảnh này hiển nhiên đã bị Tần Quan nhìn thấy.

Đau đầu!

Tần Quan nghiêm túc nói: “Ngươi cho ta vay, tiền của ta lại kiếm ra tiền, sau này có thể trả ngươi nhiều tiền hơn, nếu không tiền của ngươi để trong nhẫn chứa đồ của ngươi sẽ ngày càng mất giá thôi!”

Diệp Huyên nhìn Tần Quan, hỏi: “Sao lại mất giá?”

Tần Quan đáp: “Ngươi không hiểu kinh tế học, nói với ngươi, chắc ngươi cũng không hiểu lắm, tóm lại là ngươi cứ đưa tiền đây là được”.

Nét mặt Diệp Huyên cứng ngắc.

Tần Quan chìa tay ra.

Diệp Huyên chần chừ một lát rồi đưa một chiếc nhẫn chứa đồ ra cho Tần Quan.

Tần Quan vội cất đi, tươi cười nói: “Được, tiền của ngươi để ở chỗ ta, ta sẽ biến nó trở nên ngày càng nhiều hơn, gửi càng lâu thì càng kiếm được nhiều”.

Diệp Huyên chần chừ: “Càng lâu là bao lâu?”

Tần Quan suy nghĩ một lúc: “Vài chục triệu năm là tốt nhất”.