*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyên Hư Thần Đế gật đầu: “Trận chiến năm ấy có hai chiến trường, đó là một, nơi này là hai. Hai phe chúng ta quyết chiến ở nơi đó, vốn tưởng có thể đi vào Chân Thế Giới để tiêu diệt chúng tận gốc, nào ngờ...”
Ông ta dừng lại tại đây, khe khẽ lắc đầu.
Trận chiến đó là lần phản công đầu tiên, cuối cùng và duy nhất.
Từ đó về sau, Hư Thế Giới chỉ biết bị động phòng thủ trước Chân Thế Giới.
Nếu không có chủ nhân bút Đại đạo ra tay, e rằng bọn họ đã tiêu đời.
Nhưng cho dù vậy, họ cũng chỉ có thể phong ấn Thần Linh chứ không thể hoàn toàn g iết chết.
Bỗng Tần Quan hỏi Diệp Huyên: “Muốn phản công không?"
Diệp Huyên thoáng im lặng rồi ngẩng đầu nhìn vào tinh không: “Phản công!"
Nguyên Hư Thần Đế nhìn hắn: “Chỉ với bây nhiêu đây?"
Hắn gật đầu: “Chỉ cần bấy nhiêu thôi! Đập bỏ mẹ chúng nó!"
Nói rồi hắn giẫm mạnh chân phải, hóa thành kiếm quang phóng lên.
Những người còn lại sôi nổi theo sau.
Phản công!
Diệp Huyên cũng không thích bị động, hắn thích chủ động.
Dưới sự dẫn đường của Nguyên Hư Thần Đế, mọi người đi tới một khoảng hư không vụn vỡ, trong hư không này, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy dấu vết đại chiến.
Nguyên Hư Thần Đế nhìn xung quanh với vẻ mặt phức tạp.
Lúc này, Vô Biên Chủ bỗng lên tiếng: “Bọn chúng từ đâu tới?”
Nguyên Hư Thần Đế chỉ về nơi cuối tầm nhìn của mình: “Nhìn nơi đó đi”.
Vô Biên nhìn về phương xa, phía cuối tầm mắt có một cánh cửa vòng xoáy.
Nguyên Hư Thần Đế trầm giọng bảo: “Bọn chúng đi ra từ nơi này”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tần Quan, Tần Quan cười: “Hiểu rồi”.
Nói rồi nàng ta búng tay.
Tách!
Tiếng búng tay vang lên, ở trước mặt mọi người cách đó không xa, thời không đột nhiên sôi trào, một luồng khí thế đáng sợ quét ra.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt mấy người đều thay đổi.
Trong mắt mọi người, một luồng sáng màu đỏ đột nhiên xé toạc thời không, sau đó bay thẳng vào trong vòng xoáy màu đen kia.
Bùm!