Ầm!
Đường kiếm của Diệp Huyên chém vỡ quần sáng đen trước khi hất Chiến Thiên Thần Vương bay đi cả trăm nghìn trượng, lần này khiến tay phải y hoàn toàn vỡ nát sau khi dừng lại.
Xoẹt!
Lại một tia kiếm quang lao tới.
Chiến Thiên Thần Vương hốt hoảng, không ngừng trượt chân lùi lại, ngặt nỗi lại không nhanh bằng kiếm của Diệp Huyên.
Đúng lúc kiếm quang sắp sửa làm thịt y, Diệp Huyên bỗng nhíu mày, quay về sau chém ra.
Ầm!
Kiếm quang bùng nổ, đẩy hắn lùi lại hơn trăm nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn thấy một lão già tóc trắng đứng án ngữ trước mặt Chiến Thiên Thần Vương, trong tay lão ta là một quyển sách cổ đang lập lòe ánh sáng.
Lão già lên tiếng: “Giễu võ dương oai!"
Diệp Huyên chỉ toét miệng cười nhăn nhở rồi biến mất.
U u u!
Tiếng kiếm minh lồ ng lộn vang lên, một tia kiếm quang thoắt cái đã bắn về phía lão già, đi kèm với kiếm ý Nhân Gian vô tận đang không ngừng tràn vào kiếm Thanh Huyên.
Lão già nheo mắt lại, niệm thần chú.
Uỳnh!
Quyển sách trong tay lão bắ n ra một quầng sáng vàng chứa vô số bùa chú bí ẩn.
Tỏa ra sức mạnh hùng hậu đập nát thiên hà.
Hai bên nghênh chiến trực diện!
Ruỳnh!
Kiếm quang và ánh sáng vàng nổ tung sau khi va chạm khiến bốn bề trở thành một màu đen nhánh. Trong thời không bóng tối vô tận đó, lão già không ngừng lui lại, đồng thời quyển sách trong tay cũng vỡ ra từng chút một.
Lão không khỏi cả kinh.
Sau đó lại thấy một thanh kiếm khác bay tới.
Đồng tử lão co rụt lại, cấp tốc niệm chú, để một tia sáng vàng chói lòa trượng rọi ra từ giữa trán.
Oành!
Nhưng nó vừa va phải kiếm của Diệp Huyên đã vỡ nát, không thể ngăn cản.
Phập!
Những người khác đều thấy kiếm của hắn c ắm vào giữa trán lão già.
Lão ta kinh hãi rống lên: “Cứu ta!"
Chiến Thiên Thần Vương lập tức nhào tới chỗ Diệp Huyên.
Nhưng đã có một bóng người lao tới.
Chính là An Lan Tú!
Choang!