*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong y quay người rời đi.
Diệp Huyên bỗng gọi: “Khoan đã”.
Gian thương nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười: “Ta muốn hỏi một câu”.
Gian thương gật đầu: “Hỏi đi”.
Diệp Huyên nói: “Vừa nãy ngươi nói ngươi có thể giết được bản thể của chúng đúng không?”
Gian thương gật đầu: “Đúng, vì bản thể của ta ở cùng một chỗ với chúng”.
Diệp Huyên gật đầu: “Có nghĩa là muốn giết các ngươi, chỉ có thể tới thế giới của các ngươi mới được đúng không?”
Gian thương trầm giọng: “Trước đây là như vậy, nhưng bây giờ ta thấy có lẽ thế giới của các ngươi cũng có người có thể giết được người của thế giới của chúng ta”.
Diệp Huyên xoè tay: “Thanh kiếm này à?”
Gian thương gật đầu, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên rồi hỏi: “Ta có thể quan sát kỹ thanh kiếm này được không?”
Diệp Huyên cười đáp: “Được!”
Nói rồi hắn xoè tay, kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt gian thương.
Gian thương cầm kiếm Thanh Huyên, nhìn thanh kiếm trong tay, vẻ mặt y dần trở nên nặng nề.
Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt gian thương, mà lúc này thần thức của hơn mười cường giả hàng đầu bên cạnh gian thương lập tức khoá chặt lấy hắn.
Diệp Huyên cau mày, gian thương vung tay, hơn mười cường giả hàng đầu kia lập tức tránh sang một bên.
Gian thương nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay với vẻ mặt phức tạp: “Thanh kiếm này của ngươi có thể phá vỡ quy tắc của thế giới chúng ta, chủ nhân của thanh kiếm này chắc chắn là một người vô cùng lợi hại”.
Nói xong y dừng một chút rồi lại hỏi: “Người chế tạo ra thanh kiếm này là chủ nhân bút Đại Đạo à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải!”
Trong mắt gian thương hiện lên vẻ kinh ngạc: “Không phải?”
Diệp Huyên gật đầu: “Không phải ông ấy, là người khác”.
Gian thương im lặng một lúc mới nói: “Thế mà lại không phải chủ nhân bút Đại Đạo, không ngờ ở thế giới các ngươi ngoài chủ nhân bút Đại Đạo còn có người có thể vượt khỏi quy tắc…”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Chủ nhân bút Đại Đạo là người của thế giới chúng ta hay thế giới các ngươi?”
Gian thương lắc đầu: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi cũng không biết?”
Gian thương gật đầu: “Chúng ta từng nghi ngờ ông ấy là người của thế giới chúng ta, nhưng không có chứng cứ. Hơn nữa nếu ông ấy thật sự là người của thế giới chúng ta thì sẽ không cùng các ngươi chống lại chúng ta! Nhưng…”
Nói đến đây y dừng lại một chút, sau đó lại nói: “Theo trực giác của ta thì ông ấy hẳn là người của chúng ta, vì ông ấy hiểu quá rõ chúng ta. Trận chiến năm đó nếu không có ông ấy giúp đỡ thì thế giới các ngươi đã không còn rồi”.
Diệp Huyên im lặng.
Chủ nhân bút Đại Đạo thật sự càng lúc càng bí ẩn!
Gian thương trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Huyên: “Tuy chúng ta là kẻ thù, nhưng trước đây ngươi cứu ta nên ta cho ngươi một đề nghị. Thực lực của ngươi rất mạnh, lại có thanh kiếm này, chắc chắn người của chúng ta sẽ không để ngươi sống. Vừa rồi có người ngăn cản ta, điều này có thể chứng minh thái độ của họ đối với ngươi cũng là như vậy. Vì thế không lâu nữa bọn họ sẽ nhắm vào ngươi, lúc đó không chỉ là thế lực của Tội Vương nữa đâu. Chắc chắn thế lực khác cũng sẽ tới đây tiêu diệt ngươi. Vậy nên đề nghị của ta là đừng quan tâm những người phía sau lưng ngươi. Ngươi mau ẩn mình đi, thế lực của thế giới chúng ta sẽ tiêu diệt các ngươi, nhưng bọn họ sẽ không giết toàn bộ, qua được kiếp này là sẽ kết thúc”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Coi như nuôi heo đi”.