*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, Điện chủ Bắc Điện chợt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và An Lan Tú, ông ta hơi cúi người rồi trầm giọng nói: “Điện chủ, đám Thần Linh kia hành động rồi”.
Diệp Huyên nheo mắt: “Bọn chúng không kiềm chế được nữa rồi”.
Điện chủ Bắc Điện gật đầu: “Đúng thế, chắc bọn chúng sẽ có động thái lớn đấy”.
Động thái lớn!
Diệp Huyên chợt hỏi: “Vô Biên đâu?”
Điện chủ Bắc Điện ngẩn ra, sau đó đáp: “Ông ấy đang đi dạo trong thành… uống rượu hoa!”
Sắc mặt Diệp Huyên chợt tối sầm.
Uống rượu hoa?
Vô Biên, không ngờ ông lại thích chơi vậy đấy!
Diệp Huyên bảo: “Gọi ông ta về”.
Nói xong hắn và An Lan Tú biến mất tại chỗ.
…
Mười lăm phút sau, mấy người tới trước một ngọn núi, Diệp Huyên đỉnh núi, phía trên toàn là Thần Linh.
Có tới hơn trăm nghìn người!
Nhìn thấy đội hình này, Điện chủ Bắc Điện sầm mặt: “Bọn chúng định phát động tổng tấn công à?”
Vô Biên Chủ bình tĩnh tiếp lời: “Có lẽ là vậy”.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương dẫn đầu, lúc này gã cũng đang nhìn hắn.
Kẻ thù gặp nhau, hai bên đều đỏ mắt.
Tội Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, sát khí trong mắt cực rõ ràng.
Diệp Huyên nhìn gã, cười bảo: “Tội Vương, đấu đơn không?”
Tội Vương nhìn Diệp Huyên, đang định từ chối thì lúc này Diệp Huyên lại nói: “Ta không dùng thần kiếm đó”.
Nghe thế, Tội Vương ngẩn ra.
Không dùng thanh kiếm đó?
Tội Vương hơi híp mắt: “Thật chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật!”
Tội Vương đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Huyên, cười hỏi: “Kháo Sơn Vương, ngươi sẽ không giở trò chứ?”
Diệp Huyên nhìn Tội Vương: “Ông có thể không tin ta, nhưng xin đừng nghi ngờ nhân phẩm của ta”.
Tội Vương cười lớn, giây tiếp theo bỗng lao về phía trước, tung một quyền về phía Diệp Huyên.