Kiếm tu khẽ cười: “Tuy kiếm đã vỡ nhưng vẫn còn hy vọng phục hồi như cũ!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Phục hồi như thế nào?”
Kiếm tu cười nói: “Kiếm ý!”
“Kiếm ý?”
Diệp Huyên không rõ: “Kiếm ý phục hồi thế nào?”
Kiếm tu khẽ cười không nói gì, hắn ta nhìn Đế Hình trước mặt, Đế Hình cười hỏi: “Nói xong rồi?”
Kiếm tu nhìn Đế Hình không nói gì.
Đế Hình cười khẽ: “Hy vọng ngươi không quá yếu, nếu không thì chẳng thú vị gì cả!”
Kiếm tu khẽ gật đầu: “Ra tay đi!”
Đế Hình càng cười tươi hơn: “Ngươi ra tay trước!”
Nói xong hắn hơi ngừng lại, rồi nói: “Ta sợ sau khi ta ra tay thì ngươi không còn cơ hội ra tay nữa!”
Ngông cuồng!
Mọi người trong sân đều đang nhìn Đế Hình, không thể không nói, Đế Hình này hết sức ngông cuồng!
Thế nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn ta quả có thực lực để ngông.
Đứng trước mặt Đế Hình, kiếm tu khẽ gật đầu: “Vậy thì nhận lấy một kiếm của ta đi!”
Đế Hình cười lớn ha ha: “Một kiếm? Đừng nói là một, cho dù là mười kiếm, trăm kiếm thì có thể thế nào?”
Kiếm tu lắc đầu: “Trước giờ ta chưa từng ra kiếm thứ hai!”
Vừa dứt lời đột nhiên hắn ta rút kiếm chém ra.
Mà một kiếm này vừa chém xuống thì nguồn năng lượng trước mặt Đế Hình này cũng lập tức tan theo mây khói…
Sau hai nhịp thở, trong sân khôi phục lại yên tĩnh.
Kiếm tu đứng đó, kiếm của hắn ta đã về lại trong vỏ, mà ở trước mặt hắn ta, ánh sáng vàng quanh người Đế Hình cũng lẳng lặng biến mất.
Trong sân yên tĩnh không tiếng động!.