*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên nhìn ông lão, sau đó nói: “Có phải không hoan nghênh chúng ta không?”
Ông lão bình tĩnh nói: “Chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi!”
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”
Ông lão lấy ra hai vò rượu để xuống trước mặt hai người, sau đó nói: “Các người đến từ bên dưới, đúng chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Có thể đi được đến đây, cũng không tệ chút nào!”
Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Tiền bối, nơi này là?”
Ông lão nói: “Thành Vô Danh, quán rượu Vô Danh!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Làm gì?”
Ông lão nói: “Chỗ lánh nạn!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Chỗ lánh nạn?”
Ông lão gật đầu: “Đúng!”
Diệp Huyên có chút nghi hoặc: “Nơi này rất nguy hiểm sao?”
Ông lão thản nhiên nói: “Ngươi biết ngay thôi!”
Diệp Huyên không hiểu.
Mà ngay lúc ấy, ông lão bỗng ngẩng đầu nhìn bên ngoài: “Trời tối rồi!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn qua, không có bất kỳ động tĩnh gì, trong lúc hắn nghi hoặc, bỗng nhiên bên ngoài thành xuất hiện luồng hơi thở mạnh mẽ!
Diệp Huyên nhíu mày, sau đó, hắn nhìn thấy đến mấy chục bóng người xuất hiện bên ngoài thành!
Thần linh!
Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyên bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
Nhiều thần linh vậy sao?
Đùa gì vậy chứ?
Diệp Huyên quay đầu nhìn ông lão, ông lão khẽ nói: “Càng lúc càng nhiều rồi!”
Diệp Huyên nhìn bên ngoài, lúc này, những thần linh kia đã lao đến bên ngoài quán ăn, thế nhưng, bọn họ như đang e ngại gì đó, không dám đi vào!
Nhìn thấy nhiều thần linh như vậy, Diệp Huyên cũng có chút đau đầu!
Nếu đánh thật, thì hắn và An Lan Tú cũng chưa chắn đánh được!
Quá nhiều!
Diệp Huyên có phần không hiểu: “Tiền bối, những thần linh này không phải đã bị phong ấn rồi không?”
Ông lão bình tĩnh nói: “Bọn họ xuất hiện ở đây, chứng minh phong ấn nơi này đã không còn!”