*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên cười nói: “Đi!”
Nói rồi, hắn lập tức đưa mọi người biến mất.
Không lâu sau, mọi người đã đến Thanh Châu.
Khương Quốc.
Khương Quốc hiện tại, cũng là một nước siêu cấp lớn tại địa giới Thanh Châu.
Mọi người đến thư viện Quan Huyên!
Diệp Huyên nhìn biển hiệu thư viện Quan Huyên trước mặt, trong lòng đầy cảm xúc.
Trước kia, nơi này từng là thư viện Thương Lan.
Lúc đó, hắn và muội muội DIệp Liên ở nơi này trải qua những tháng ngày tươi đẹp.
Mà bây giờ, rất nhiều người năm đó đã không còn!
Kể cả Diệp Phủ, rất nhiều người trước kia cũng đã không còn!
Mà lúc này, Thanh Châu phát triển có thể nói là rất kinh khủng, văn minh võ đạo nơi này, không kém hơn với cá vũ trụ lớn bao nhiêu cả!
Dù sao, nơi này cũng là quê nhà của viện trưởng hắn đây, được tổng viện thư viện Quan Huyên quan tâm đặc biệt.
Mặc Vân Khởi nhìn thư viện trước mặt, cười nói: “Vẫn cảm thấy nơi này thân thiết hơn!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Quả thực!”
Mặc Vân Khởi nhìn Diệp Huyên: “Về Diệp Tộc xem thử không? Theo ta biết, nha đầu Diệp Vũ của Diệp Tộc kia bây giờ phát triển không tệ!”
Diệp Tộc!
Diệp Huyên lắc đầu: “Thôi vậy!”
Mặc Vân Khởi gật đầu: “Đến thư viện xem xem!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Mọi người đến thư viện Quan Huyên, nhưng, đều không làm phiền đến người của thư viện.
Mọi người đến đại điện trước kia thường tụ tập ăn uống, mọi thứ của thư viện Thương Lan, đều được giữ ở đây.
Nhìn đại điện trước mắt, vẻ mặt nhóm Diệp Huyên đều tươi cười.
Từng hình ảnh trước kia đều hiện lên trong đầu.
Mặc Vân Khởi bỗng lên tiếng: “Thật ra, hiện tại ta không muốn ra ngoài xông pha cho lắm!”
Diệp Huyên nhìn Mặc Vân Khởi, Mặc Vân Khởi cười nói: “Ta chỉ muốn ở Thanh Châu, bảo vệ nơi này thật tốt, ở đây dạy học dưỡng người”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta còn đợi ngươi vào các nữa kìa!”
Mặc Vân Khởi lắc đầu cười.
Buổi tối, mọi người tập trung ăn uống xong xuôi rồi tự mình về phòng.
Diệp Huyên đến bên ngoài đại điện, một cô gái đang ngồi trên bậc thềm đá, chính là Kỷ An Chi, trong tay nàng ấy còn cầm một cái đùi gà.