*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ma chủ gật đầu: “Một siêu cường giả thời kỳ ban đầu, rất rất mạnh, từng giao thủ cùng Thái Sơ Thần tộc ở Linh Độ giới, ép cho người bảo vệ của họ phải ra tay. Tiếc là cuối cùng vẫn bại trận, nhưng thế đã là ghê gớm lắm rồi. Mà người bảo vệ năm ấy cũng không giết y”.
Diệp Huyên: “Y đang ở đâu?"
Ma chủ: “Ta sẽ đưa cậu đến, nhưng ta không cam đoan y sẽ chịu theo”.
Diệp Huyên gật đầu: “Cũng phải thử xem”.
Ma chủ vung tay lên, cả hai cùng biến mất rồi hiện ra ở một vùng tinh không im lặng tuyệt đối.
Ông ta chỉ về nơi xa, Diệp Huyên nhìn theo, thấy một chiếc quan tài đen lơ lửng.
Hắn hỏi: “Y ở trong đó?"
Ma chủ gật đầu: “Vẫn luôn ngủ say trong đó từ lúc trở lại”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Ngủ say?"
Ma chủ gật đầu: “Y bị thương rất nặng, nếu không có kỳ ngộ đặc biệt thì e rằng khó mà khôi phục”.
Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Chỉ có cậu mới giúp được y”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đánh thức y dậy đi”.
Ma chủ ngạc nhiên: “Đánh thức?"
Diệp Huyên: “Đương nhiên rồi!"
Ma chủ chần chừ: “Tính khí y không được tốt”.
Diệp Huyên tỉnh rụi: “Ta cũng không”.
Ma chủ cười khổ: “Thôi được rồi”.
Đoạn ông ta bước về phía quan tài, vung tay lên, đẩy ra một luồng sức mạnh khổng lồ.
Uỳnh!
Quan tài run lên bần bật trước khi có một luồng khí tức đáng sợ tuôn ra.
Ruỳnh!
Tinh hà sôi trào, vô cùng kinh khủng.
Diệp Huyên cũng đanh mặt lại.
Mạnh quá!
Khí tức này chỉ yếu hơn Huyền Hoàng nữ một chút xíu, đã vậy đối phương còn đang bị thương!
Vũ trụ này vẫn còn quá nhiều cường giả!
Mặt Ma chủ cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Nắp quan tài chậm rãi mở ra. Một người đàn ông tóc trắng chầm chậm bay lên, mở đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy sát ý và lệ khí trừng Ma chủ.