*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Bút hỏi: “Còn hồi sinh nữa không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Tạm thời không”.
Hồi sinh quá nhiều trong một lần sẽ dễ gây họa.
Bởi vì hắn không biết được những người đó như thế nào. Huyền Hoàng Nữ thì còn tốt, nhưng nếu là hạng người bướng bỉnh bất tuân thì khác gì tự làm khó bản thân.
Vậy nên hắn sẽ giúp Huyền Hoàng Nữ nâng cao sức mạnh, thành người mạnh nhất để còn trấn áp mọi người.
Ngoài ra thì còn phải nâng cao bản thân nữa.
Diệp Huyên nhắm mắt, kiếm Thanh Huyên trong tay run lên, hắn biến mất.
...
Ở một vùng tinh không nào đó, có một cô gái mặc chiến giáp đang đứng trên cao nhìn xuống.
Chính là Tín công chúa.
Cô gái chinh chiến toàn vũ trụ.
Nàng ấy đi đến đâu, nơi ấy phải phục tùng.
Phía sau nàng có một nghìn cường giả bí ẩn mặc giáp đen.
Họ là Quan Huyên Vệ.
Ai nấy đều tản ra khí tức rất đáng sợ.
Bỗng nhiên, thời không trước mặt Tín công chúa tách làm đôi, để Diệp Huyên bước ra.
Nàng ấy sửng sốt.
Quan Huyên Vệ phía sau đồng loạt quỳ một gối: “Tham kiến Viện trưởng!"
Diệp Huyên gật đầu: “Đứng lên đi”.
Bọn họ nhanh chóng làm theo.
Diệp Huyên hỏi Tín công chúa: “Sao rồi?"
Nàng ấy cười: “Đã chinh phục được ba mươi sáu vũ trụ”.
Ba mươi sáu?
Diệp Huyên ngạc nhiên.
Tín công chúa cười: “Tính đến nay thì thực lực thư viện chúng ta đang đứng đầu vũ trụ!"
Diệp Huyên nhìn xuống dưới: “Đó là vũ trụ gì?"
Tín công chúa: “Vũ trụ Nguyên Ác, có nhà họ Tông rất mạnh, người của ta đang nói chuyện với họ”.
Diệp Huyên: “Đang gặp khó khăn à?"
Tín công chúa gật đầu: “Có hơi”.
Diệp Huyên nhìn xuống: “Để ta”.
Rồi biến mất tại chỗ.
Tín công chúa sững ra một thoáng rồi đi theo.
Trong một gian đại điện ở bên dưới.