Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 11934




Có thể nhìn ra Tín công chúa đang nghiêm túc!

Trên tầng mây, Tín công chúa nhìn thư viện Quan Huyên hùng vĩ bên dưới, cười nói: “Diệp công tử, cậu thấy sao?”

Diệp Huyên nhìn thoáng qua, gật nhẹ đầu: “Rất hài lòng!”

Tín công chúa gật đầu: “Ta đã tuyển được một nhóm nhà thông thái, trong đó có không ít người là đại học sĩ của Đế quốc Cổ ta, vì tránh dẫn đến phiền phức sau này, ta để bọn họ bắt đầu học tập Quan Huyên pháp”.

Diệp Huyên nhìn về phía Tín công chúa: “Quan Huyên pháp có mâu thuẫn với luật pháp của Đế quốc Cổ không?”

Tín công chúa gật đầu: “Có!”

Diệp Huyên nhìn Tín công chúa, không nói một lời.

Tín công chúa cười nói: “Nếu có mâu thuẫn, Quan Huyên pháp sẽ làm chủ!”

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tín công chúa, ta sắp phải đi đến thời không Linh Độ, cô có hứng thú đi cùng không? Có lẽ chúng ta sẽ học tập được nhiều điều ở nơi đó!”

Tín công chúa chớp mắt: “Đương nhiên rồi!”

Nàng ấy biết, Diệp Huyên đang báo đáp cho mình!

Diệp Huyên cười nói: “Đi!”

Dứt lời, hai người lập tức biến mất.



Thời không Linh Độ.

Diệp Huyên và Tín công chúa vừa đi vào thời không Linh Độ đã cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, nhưng hai người vẫn có thể chịu đựng được.

Lúc này, cô bé váy trắng kia lại xuất hiện trước mặt hai ngời!

Thấy Diệp Huyên, cô bé váy trắng hơi nhíu mày: “Tại sao lại là ngươi?”

Diệp Huyên đen mặt: “Có phải người cướp bóc ở đây không?”

Cô bé váy trắng nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.

Diệp Huyên nhìn thanh đao bên hông cô bé váy trắng, sau đó hỏi: “Ngươi là đao tu à?”

Cô bé váy trắng xoay người rời đi!

Cô bé không muốn nhìn thấy người đàn ông này!

Diệp Huyên đột nhiên đổi theo, lúc này, cô bé váy trắng xoay người nhìn về phía hắn. Cô bé cứ nhìn chằm chằm vào hắn như thế, không nói một lời.

Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Nói chuyện một lát đi!”

Cô bé lạnh nhạt hỏi: “Nói chuyện gì?”

Diệp Huyên đáp: “Có phải ngươi cần tiền lắm không?”

Cô bé nhìn hắn: “Ngươi cho ta à?”

Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện, trong nhẫn có chứa mười nghìn Mạt Pháp Tinh!

Cô bé nhìn thoáng qua nhẫn chứa đồ, sau đó nói: “Cảm ơn!”