*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vô Biên Chủ mở ra nhìn, sau đó, ông ta khẽ nheo mắt, rồi cất hộp, tiếp đó đang định rời đi thì lúc ấy, ông ta như nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Có hứng thú đến thời không Linh Độ dạo chơi không?”
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ: “Ông bảo ta đi, chắc chắn không có ý tốt!”
Vô Biên Chủ lạnh nhạt nói: “Ta còn có thể giế t chết ngươi hay sao?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vô Biên, rốt cuộc thời không Linh Độ là thời không gì?”
Vô Biên Chủ nói: “Một thời không rất đặc biệt, cũng có thể nói là một con đường, một con đường thông qua thế giới Hư Chân, muốn đến thế giới Hư Chân, nhất định phải vượt qua nơi này!”
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ: “Ông muốn đến thế giới Hư Chân?”
Vô Biên Chủ gật đầu.
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”
Vô Biên Chủ hỏi ngược: “Tại sao ngươi muốn ăn cơm?”
Diệp Huyên không nói được gì.
Vô Biên Chủ nói: “Thế giới vũ trụ này, đối với ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Vô Biên, có thể nói về thế giới Hư Chân không?”
Vô Biên Chủ im lặng một lúc rồi nói: “Ta chưa từng đến! Cụ thể ra sao cũng biết quá rõ, nhưng, nếu ngươi đến được thế giới Hư Chân, vậy thì người Thiên Mệnh đời sau cũng sắp xuất hiện rồi!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Thanh Nhi cũng nói giống hệt lời ngươi!”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Đến thời không Linh Độ dạo chơi không? Nếu không có gì bất ngờ, lần này ta đi, có lẽ chúng ta phải rất rất lâu nữa mới có thể gặp lại!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy đi dạo chơi vậy!”
Lúc này, Tín công chúa bỗng nói: “Ta có thể đi cùng không?”
Diệp Huyên nhìn Tín công chúa, Tín công chúa khẽ cười: “Ta cũng muốn xem xem!”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy cùng đi thôi!”
Ở bên cạnh, lão Trịnh vội nói: “Ta cũng có thể đi không?”
Diệp Huyên còn chưa nói thì Vô Biên Chủ bỗng lên tiếng: “Không được!”
Lão Trịnh ngây người, Vô Biên Chủ liếc nhìn hắn ta: “Ngươi đi chính là tìm đường chết!”