*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không phải dưới Tam Kiếm, mình giết thoải mái hay sao?
Đi một lúc lâu, cuối cùng, chẳng biết lúc nào mà cách đó không xa xuất hiện một cô gái, cô gái ngồi trên lan can cầu, mặt hướng ra biển.
Nàng ta mặc trường bào đỏ thẫm, tóc dài xõa vai, trong tay ôm một cây đàn tì bà, ngón tay khẽ gảy, tiếng đàn nhẹ nhàng sâu lắng, mang theo buồn bã thê lương.
Xuất hiện rồi!
Diệp Huyên nhìn cô gái, cũng không dừng lại mà tiếp tục tiến lên.
Tiếng đàn càng ngày càng gần!
Cuối cùng, Diệp Huyên đi đến bên cạnh cô gái, cô gái đưa lưng về phía hắn, giống như không nhìn thấy hắn!
Diệp Huyên vẫn đi tiếp, chỉ một thoáng, hắn biến mất ở nơi xa, mà trên cầu, cô gái kia không hề nhúc nhích!
Diệp Huyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng đi chưa được bao lâu, cô gái kia lại xuất hiện!
Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện, vậy mà hắn lại đang dậm chân tại chỗ!
Sắc mặt Diệp Huyên sầm lại!
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía cô gái áo bào đỏ kia, hắn tiện tay ném ra một cái, kiếm Thanh Huyên vững vàng rơi xuống trước mặt cô gái áo bào đỏ.
Cô gái áo bào đỏ thoáng nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, sau đó thu lại ánh nhìn, tiếp tục gảy đàn.
Diệp Huyên cau mày lại, hắn dứt khoát đi đến bên cạnh cô gái áo bào đỏ, ngồi sóng vai với nàng ta, sau đó nói: “Ta chỉ đi ngang qua, không có ý gì khác!”
Cô gái áo bào đỏ không nói lời nào.
Diệp Huyên nói tiếp: “Ta là một người nói lý lẽ! Ta và ngươi không thù không oán, ta chỉ đi ngang qua thôi, ngươi không cần thiết phải xử lý ta đâu nhỉ?”
Cô gái áo bào đỏ vẫn không nói lời nào.
Diệp Huyên đang định nói chuyện, lúc này, cô gái áo bào đỏ bất chợt phất tay áo.
Đồng tử Diệp Huyên bỗng nhiên co rụt lại!
Uỳnh!
Trong nháy mắt, Diệp Huyên chợt lùi ra xa mấy vạn trượng, nước biển xung quanh trực tiếp cuộn trào lên cao mấy vạn trượng!
Sau khi dừng lại, thân thể hắn hoàn toàn vỡ vụn, chỉ còn lại linh hồn!
Diệp Huyên thoáng nhìn linh hồn của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về nơi xa, sau khi nước biển rơi xuống, cây cầu kia lại xuất hiện trong tầm mắt hắn!
Cô gái vẫn ngồi ở nơi đó!
Diệp Huyên nhìn cô gái: “Ta đàng hoàng nói lý lẽ với ngươi, ngươi lại không nghe, nếu đã như vậy…”
Vừa dứt lời, hắn mở bàn tay, kiếm Thanh Huyên đột nhiên bay ra: “Thanh Nhi!”