*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tín công chúa gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nói như vậy, nếu nhận được sự thần phục của các ông, vậy sẽ phải chịu đựng nhân quả cực lớn?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên nhìn ông lão áo choàng: “Vậy chẳng phải ông đang gài con trai ta hay sao?”
Ông lão áo choàng mỉm cười: “Yên tâm, người thừa kế Đại đạo tôn kính, ngươi không cần lo lắng, con trai của ngươi chịu đựng được phần nhân quả này của bọn ta!”
Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”
Ông lão áo choàng cười nói: “Bởi vì hắn có ngươi, về sau ngươi có thể gánh phần nhân quả to lớn này giúp hắn!”
Biểu cảm của Diệp Huyên lập tức cứng đờ, thoáng chốc, sắc mặt của hắn đã trở nên vô cùng khó coi: “Ông không phải là gài con trai, mà là gài cha gài mẹ hắn!”
Ông lão áo choàng cười ngượng ngập: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, bọn ta cũng không ngờ sẽ gặp được ngươi vào lúc này, không thể không nói, đây chính là duyên phận!”
Diệp Huyên mặt không cảm xúc: “Ta không quan tâm chuyện các ông theo con trai ta, ta chỉ muốn hỏi, bây giờ có chỗ tốt gì cho ta hay không?”
Ông lão áo choàng suy nghĩ rồi nói: “Bọn ta để lại cho con trai ngươi!”
Diệp Huyên nhìn ông lão áo choàng, không nói lời nào.
Ông lão áo choàng do dự chốc lát, sau đó nói: “Tôn kính…”
Diệp Huyên xua tay áo: “Đừng nói tôn kính gì nữa! Ta không cảm nhận được tôn kính của các ông, nói thực tế chút đi! Bằng không, các ông cứ tiếp tục ở chỗ này chờ con trai ta đi!”
Ông lão áo choàng vội nói: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, ta có chỗ tốt!”
Nói xong, ông ta mở bàn tay ra, một cuốn sách cổ rất dày chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên không hiểu: “Đây là?”
Ông lão áo choàng cười nói: “Đây là Thiên Thư Mạt Pháp!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Thư Mạt Pháp?”
Ông lão áo choàng gật đầu: “Đúng vậy! Thời đại mạt pháp ta có một loại công pháp tu luyện đặc thù!”
Diệp Huyên mở ra nhìn, thoáng chốc, hắn lắc đầu: “Không tốt! Đổi cái khác!”
Ông lão áo choàng sửng sốt.
Diệp Huyên mở bàn tay ra, tâm pháp Thái Sơ và tâm pháp Vũ Trụ bay đến trước mặt ông lão áo choàng: “Tự ông nhìn đi!”
Ông lão áo choàng mở ra xem, thoáng chốc, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Trời ạ! Đây chính là công pháp do chủ nhân bút Đại đạo sáng tạo!”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Người thừa kế Đại đạo tôn kính, ta có thể sao chép một bản không?”
Diệp Huyên im lặng.
Cả người tê dại!