*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho mời!
Nghe vậy, vẻ mặt tươi cười của Cổ Chiêm Sư dần biến mất!
Còn Việt quận chúa thì đầy vẻ kinh sợ: “Chuyện này…”
Bà lão cũng có chút hiếu kỳ nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên khẽ cười: “Được thôi!”
Nói xong, hắn đi vào trong viện!
Cổ Chiêm Sư im lặng một lúc, sau đó đi theo.
Bà lão không hề ngăn cản, lập tức lùi sang bên cạnh!
Diệp Huyên đi vào trong viện, hắn đến một sân viện vô cùng yên tĩnh, trong viện, có một bàn làm việc rất lớn, bàn đặt bên cạnh hồ, bên trên để đầy tấu chương.
Ngồi ở trước bàn là một cô gái, cô gái mặc váy dài màu trắng đơn giản, trông như đồ ngủ vậy, tóc dài tùy ý xõa phía sau, khẽ bay theo gió.
Nàng ta không mang giày, đôi chân trắng như ngọc để lộ ra ngoài không chút e dè!
Lúc này, cô gái bỗng dừng bút trong tay, sau đó quay đầu nhìn Diệp Huyên, khi cô gái quay đầu lại, Diệp Huyên tin lời Việt quận chúa rồi!
Đẹp!
Đây là cảm nhận duy nhất vào lúc này của Diệp Huyên!
Cô gái trước mắt tựa như một tác phẩm nghệ thuật không tỳ vết vậy, nhất đôi mắt kia, đôi mắt to tròn, lông mi cong dài, lại thêm vẻ mặt cười nhạt, đủ khiến bất kỳ một người đàn ông nào trầm mê.
Tín công chúa!
Cô gái bỗng cười nói: “Diệp công tử, mời ngồi!”
Vừa nói xong, một cô gái mặc váy xanh lập tức mang một cái ghế đến, lúc đặt ghế trước mặt Diệp Huyên, nàng ta liếc nhìn Diệp Huyên, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ!
Lúc này, cô gái lại nói: “Mang ghế cho Quốc sư và Việt muội muội!”
Cô gái váy xanh khẽ gật đầu, sau đó lại đưa lên thêm hai cái ghế!
Việt quận chúa nhìn Tín công chúa, có hơi ngại ngùng.
Tín công chúa bỗng cầm tháp nhỏ trên bàn lên, sau đó cười nói: “Diệp công tử, tháp nhỏ này của ngươi khiến ta mở mang tầm mắt rồi! Toàn bộ bảo vật Đế Quốc Cổ ta cộng lại, so với tháp nhỏ trước mặt này của ngươi, có thể gọi là thứ rác rưởi thôi!”
Nghe vậy, Cổ Chiêm Sư ở bên cạnh lập tức nhíu mày, ánh mắt nàng ta chuyển sang tháp nhỏ, nhưng căn bản không nhìn thấu.
Diệp Huyên khẽ cười: “Tín điện hạ quá khen rồi!”
Tín công chúa khẽ lắc đầu: “Tháp nhỏ này khiến ta lần nữa hiểu ra thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!”
Diệp Huyên cười không nói.
Tín công chúa nói tiếp: “Nếu Diệp công tử đã là người của Đạo Môn, vậy có nghĩa, chung quy Đế Quốc Cổ ta đã đánh giá thấp thực lực toàn bộ Đạo Môn rồi!”
Nói rồi, nàng ta nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Diệp công tử tìm đến ta, có lẽ là có chuyện, mời cứ nói!”