*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên lắc đầu: "Theo ta được biết, Đạo Môn năm đó đã bị nhóm Cổ Thần tiêu diệt! Nếu như cô là người của Đạo Môn, cô không thể sống được".
Cô gái đeo mặt nạ liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Ta có lòng phòng bị với ngươi, cũng như ngươi không tin tưởng ta vậy. Thế nên chúng ta cần phải làm gì đó để tin tưởng lẫn nhau".
Diệp Huyên xòe tay ra, đạo ấn xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn thấy đạo ấn, cô gái đeo mặt nạ híp mắt lại: "Đạo ấn!"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng!"
Cô gái đeo mặt nạ nhìn Diệp Huyên: "Ngươi là người được chủ nhân bút Đại đạo chọn!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Đúng vậy".
Cô gái đeo mặt nạ đột nhiên cười khẽ: "Ông ta còn chưa hết hy vọng à!"
Diệp Huyên cau mày lại, đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bỗng chậm rãi bước đến, thấy người này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức tối lại!
Chính là vị Đại tế sư kia!
Ngoài ra còn có một người phụ nữ xinh đẹp khác!
Chính là Cao quản sự của thương hội Thiên Bảo.
Cô gái đeo mặt nạ nhìn Diệp Huyên: "Đoán xem ta là ai!"
Diệp Huyên trầm mặc một lát rồi trả lời: "Tang Thần".
Cô gái đeo mặt nạ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Đúng rồi đấy, muốn thưởng không?"
Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười: "Cô cần gì phải bày ra một cái bẫy như thế... Không cần đâu, thật đấy".
Cô gái đeo mặt nạ nói: "Ở địa bàn của ta, giết người của ta, người bình thường tuyệt đối không có lá gan như vậy. Ta cần phải biết thân phận và lai lịch của ngươi".
Diệp Huyên cười nói: "Bây giờ biết rồi chứ?"
Cô gái đeo mặt nạ gật đầu: "Thật ra ta cũng có chút bất ngờ, không ngờ rằng chủ nhân bút Đại đạo lại giao đạo ấn cho ngươi".
Nói rồi, nàng ta chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyên, khẽ mỉm cười: "Ngươi đoán xem, nếu bây giờ ta giết ngươi thì ông ấy có ra tay giúp đỡ không?"
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Có lẽ ông ta sẽ giơ ngón cái với cô, sau đó hô một loạt đỉnh đỉnh đỉnh".
Chủ nhân bút Đại đạo: "..."
Chủ nhân bút Đại đạo sẽ cứu mình sao?
Hiển nhiên là không rồi!
Tên này còn ước gì mình chết đấy!
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Tang Thần khẽ cười: “Vậy ngươi cảm thấy liệu ta có giết ngươi hay không?”
Diệp Huyên thoáng nhìn Tang Thần: “Xem ra, ngươi còn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này!”
Tang Thần nheo mắt nhìn: “Có ý gì?”
Diệp Huyên khẽ thở dài: “Ta khiêm tốn, không phải bởi vì ta sợ ngươi, mà là bởi vì ta không muốn giết chóc nhiều, hiểu không?”