Đao chém rách bầu trời, chém rách mọi thứ.
Phía xa người khổng lồ đầu đá kia đột nhiên dừng lại, nó xoay người đánh một quyền tới.
Ầm!
Cú đấm này khiến đao Thanh Long bay người về!
Cách đó không xa, Liên Vạn Lý híp mắt lại, nàng ta nghiêng người tránh né, đao Thanh Long chém thẳng lên tường thành cách sau lưng nàng ta không xa.
Ầm!
Tường thành rung mạnh, lập tức rạn nứt!
Nhưng vẫn chưa sụp xuống!
Lúc này, Liên Vạn Lý đột nhiên xoay người, một nắm đấm khổng lồ đã đánh tới trước mặt nàng ta!
Muốn tránh cũng không được!
Liên Vạn Lý giơ tay chặn lại.
Ầm!
Nàng ta lập tức bay ra ngoài, sau đó đập thẳng lên tường thành.
Trên mặt đất, trong miệng Liên Vạn Lý có máu tươi không ngừng chảy ra, cùng lúc đó, hai tay của nàng ta đã bị chấn động đến mức nứt ra, có thể nhìn thấy xương trắng bên trong!
Lúc này, người khổng lồ ở phía xa bay về phía Diệp Huyên, thấy thế, sắc mặt Liên Vạn Lý hơi thay đổi, nàng ta bay tới không trung trên đầu Diệp Huyên, đang muốn nhấc đao, nhưng nàng ta phát hiện, hai tay mình đã không động đậy được nữa!
Liên Vạn Lý ngây người, sau đó nàng ta nhìn nắm đấm khổng lồ đang đánh xuống, hơi mờ mịt: “Vì sao bản vương phải tự đâm đầu vào chỗ chết thế?”
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên bên dưới, lẩm bẩm: “Chết vì tên này… không đáng cho lắm!”
Lúc này, nắm đấm đã tới.
Ầm…
Vào khoảnh khắc nắm đấm giáng xuống, một thanh kiếm đột nhiên chặn nắm đấm lại.
Mà vì mình, bạn bè trước đây bị liên lụy, muội muội bị liên lụy, bây giờ Liên Vạn Lý trước mắt cũng bị liên lụy…
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Diệp Huyên dần trở nên dữ tợn!
Hắn nhẹ nhàng lau sạch máu tươi trên khóe miệng Liên Vạn Lý: “Sống mà nhìn ta trút giận cho cô đây!”.