*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến nỗi có thể thay đổi cả đẳng cấp của một nền văn minh.
Diệp Huyên sao có thể không nhìn ra điều này, bèn cười nói: “Ta có thể chia sẻ nó cho văn minh Thần Tri, nhưng phải đợi hai mươi năm sau! Khi ấy ta sẽ để nó lại trong thư viện Quan Huyên, những ai xuất sắc hoặc có công lớn đều có thể học. Văn minh Thần Tri của các cô, hai mươi năm sau sẽ có được một phần”.
Chiêm Đài Linh Nhi nghe vậy thì vội vàng đồng ý: “Được! Chúng ta sẵn sàng chờ!"
Hai mươi năm!
Một bất ngờ nằm ngoài dự đoán!
Ngần ấy thời gian với họ đã là gì?
Chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi!
Sở dĩ Diệp Huyên đưa ra mốc thời gian này là vì hắn tin tưởng bản thân, rằng công pháp này sẽ không còn hữu dụng với hắn sau hai mươi năm nữa.
Khi ấy đưa cho bọn họ sử dụng cũng không phải là không thể.
Một hồi sau, Chiêm Đài Linh Nhi trở về văn minh Thần Tri.
Nơi vô số cường giả tề tựu đông đúc.
Ai nấy đều chăm chú nhìn nàng.
Mà sắc mặc của nàng lại nghiêm trọng vô cùng.
Bọn họ thấy vậy thì cũng trở nên nặng nề theo.
Mộc Huyền Tôn vội hỏi: “Sao? Hắn không chịu?"
Chiêm Đài Linh Nhi thở dài: “Ban đầu không chịu, ta phải năn nỉ gần ba giờ, lại chấp nhận vài điều kiện của hắn...”
Nàng liếc nhìn họ: “Hắn mới đồng ý!"
Những lời này khiến các cường giả văn minh Thần Tri sung sướng khôn cùng!
Diệp Huyên đồng ý rồi!
Mộc Huyền Tôn lại hỏi: “Ngươi vừa nói... chấp nhận điều kiện của hắn? Là gì?"
Chiêm Đài Linh Nhi cười cười: “Cũng không hẳn gọi là điều kiện, chủ yếu là quan hệ giữa ta và hắn... Mọi người hiểu chứ?"
Mấy người kia trố mắt nhìn nhau.
Quan hệ ư?
Còn có thể là quan hệ gì nữa?
Tất nhiên là quan hệ kia rồi!