*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi dừng lại, gậy sắt trong tay ông lão cũng vỡ vụn.
Nhìn thấy cảnh này, ông lão sửng sốt, mà lúc này, một thanh kiếm đã chĩa vào giữa chân mày ông ta!
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Có một cô nương đến đây, bây giờ nàng ở đâu?”
Ông lão cười hỏi: “Cô nương? Ý ngươi là cô nương rất xinh đẹp kia sao?”
Nói đến đây, ông ta cười hì hì: “Chậc chậc, cô nương kia đẹp lắm! Vóc dáng kia…”
Diệp Huyên đột nhiên chém một chiêu kiếm xuống trước mặt ông lão.
Oanh!
Chiêu kiếm này khiến thân thể ông lão lập tức vỡ vụn!
Ông lão sửng sốt.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Có phải ông cảm thấy mình rất hài hước không?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi có biết mình đang ở đâu không?”
Diệp Huyên đột nhiên lắc đầu: “Phiền quá!”
Dứt lời, hắn đột nhiên mở tay phải, kiếm Thanh Huyên bay thẳng đến giữa chân mày ông lão.
Oanh!
Kiếm Thanh Huyên bắt đầu hấp thu linh hồn của ông ta!
Thấy linh hồn đang biến mất với tốc độ rất nhanh, ông lão lập tức hoảng hốt, vừa giận vừa sợ: “Kiếm tu, ngươi dám…”
Diệp Huyên không để tâm đến ông ta mà đi thẳng về phía xa.
Ông lão hét to: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Diệp Huyên quay đầu nhìn ông ta: “Lúc này mà ông còn muốn uy hiếp ta, ông ăn phân mà lớn sao? Chẳng lẽ ông không nhìn ra ta là một cao thủ à?”
Ông lão: “…”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không có thời gian nói nhảm với ông!”
Dứt lời, hắn xoay người đi về phía xa!”
Ông lão vội nói: “Ta biết cô gái kia ở đâu, ta biết…”
Diệp Huyên ở phía xa phất tay: “Bây giờ ta không muốn biết nữa rồi!”