*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên cười nói: “Trước kia bút Đại Đạo rất lợi hại sao?”
Hàn chủ gật đầu: “Rất lợi hại! Nhưng lần đó, nó đã bị Đạo Linh đánh nát thân thể...”
Nói xong, nàng ta khẽ lắc đầu: “Rất thảm!”
Bút Đại Đạo đột nhiên trầm giọng nói: “Có thể đừng nói nữa không?”
Hàn chủ nói: “Bị Đạo Linh đánh, cũng không phải chuyện gì mất mặt!”
Bút Đại Đạo cạn lời.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Hàn chủ, ngươi có biết Quá Khứ Tông không?”
“Quá Khứ Tông?”
Nghe vậy, hàn chủ ngây cả người, sau đó cau mày lại: “Thế lực nào vậy?”
Sắc mặt Diệp Huyên tối sầm xuống!
Hàn chủ này vậy mà lại không biết?
....
Hắn không ngờ, Hàn chủ này lại không biết Quá Khứ Tông!
Điều này không bình thường!
Hàn chủ bỗng nhiên nói: “Ta thật sự chưa từng nghe tới Quá Khứ Tông này, nổi tiếng lắm sao?”
Diệp Huyên khẽ lắc đầu: “Chưa từng nghe tới, vậy thì bỏ đi!”
Nói xong, hắn mỉm cười, sau đó lại nói: “Ân tình giúp đỡ hôm nay của Hàn chủ, ta khắc sâu trong lòng, nếu ngày sau Hàn chủ có việc cần…”
Hàn chủ đột nhiên nói: “Bây giờ ta có việc cần!”
Sắc mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Hàn chủ nhìn Diệp Huyên: “Khó xử sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Không khó xử! Mời Hàn chủ nói!”
Hàn chủ trầm giọng nói: “Ta muốn ngươi cứu một người giúp ta!”
Diệp Huyên nói: “Phong ấn của chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Hàn chủ gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Dạng người như thế nào?”
Hàn chủ nói: “Cũng là người tham ô!”
Diệp Huyên không còn gì để nói!
Rốt cuộc Đạo Môn này có bao nhiêu người tham ô?
Hàn chủ lại nói: “Được không?”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Bị giam bao lâu rồi?”
Hàn chủ nói: “Mấy ngàn vạn năm!”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Thật sự chỉ là tham ô?”
Hàn chủ gật đầu: “Ta có thể thề!”
Diệp Huyên nói: “Dẫn ta đi!”