*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Lan: “…”
Mà lúc này đầu mày của A Lan chợt rung lên, rất nhanh một phù ấn xuất hiện, phù ấn ấy nhạt dần, một lúc sau nó đã hoàn toàn biến mất.
Khi phù văn biến mất, một sức mạnh thần bí trong cơ thể A Lan cũng đột nhiên biến mất.
A Lan ngẩn ra một lúc rồi từ từ đứng lên.
Đứng lên được rồi!
A Lan ngẩn người.
Tự do rồi!
Thật sự tự do rồi!
Cổ bị nhốt cả triệu năm, và nàng ấy cũng thế!
Vốn dĩ nàng ấy đã cam chịu số phận, cho rằng mình sẽ bị nhốt ở đây đến khi hoá thành tro bụi, nhưng lúc này một câu nói của người đàn ông trước mặt lại có thể trả lại tự do cho nàng!
Một câu nói!
Một câu nói của đối phương có thể thay đổi được số phận của nàng.
Nghĩ đến đây, A Lan không khỏi tự cười nhạo mình.
Nàng xem bói cả đời, còn chống lại vận mệnh, nhưng cuối cùng khi nàng tuyệt vọng lại được một câu nói của người khác cứu vớt!
Mọi nỗ lực trước đây đều không bằng một lời nói của người khác.
Đây chính là cuộc sống!
Đây là sự thật!
A Lan nhìn Diệp Huyên: “Cảm ơn!”
Diệp Huyên cười: “Không cần cảm ơn”.
Nói rồi hắn xoè tay, một tấm biển nhỏ bằng gỗ lơ lửng trước mặt A Lan.
A Lan nhìn tấm bảng gỗ, cất nó đi rồi bảo: “Bây giờ ta đã là người của thư viện Quan Huyên rồi”.
Diệp Huyên cười bảo: “Cô nương tinh thông bói toán, vậy cô có thể mở viện xem bói ở thư viện, A Lan cô nương làm Viện chủ của Bói Toán Viện, cô thấy thế nào?”
A Lan cười đáp: “Được!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ta chuẩn bị mở một thư viện ở nơi này, bên này sẽ do A Lan cô nương phụ trách nhé, ta sẽ điều người tới cho cô”.
Nói rồi hắn xoè tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt A Lan: “Trong này có một trăm triệu Cổ Tinh, đây là vốn ban đầu, nếu không đủ thì có thể tới tìm ta”.
A Lan cười: “Được”.