*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cổ đang định tiếp tục ra tay thì thấy ba cường giả bí ẩn mặc giáp vàng xuất hiện trước mặt. Nàng ta nhếch mép khinh thường: “Cái thá gì chứ!"
Sau đó vung tay lên.
Uỳnh!
Ba thị vệ kia bị đập nát trong chớp mắt.
Thoáng cái giết sạch!
Hình ảnh khiến những người khác kinh hãi không thôi.
Thu Nguyên lạnh lùng trừng mắt. Chỉ thấy Cổ nhấc chân, từng bước đi đến đều tỏa ra uy áp khổng lồ, ập về phía ông ta như thác lũ.
Đôi mắt long lên dữ tợn, Thu Nguyên bước tới trước, tỏa ra khí thể sát phạt mãnh liệt như núi lửa.
Chống lại bên kia!
Nhưng khí thế sát phạt này vừa mới chạm phải thế của Cổ đã bị chẻ đôi.
Uỳnh!
Thu Nguyên bị luồng thế kia chặn lại, không cho động đậy.
Cổ lại bước tới trước.
Uỳnh!
Thu Nguyên khụyu xuống, xương cốt toàn thân vỡ vụn.
Mặt ông ta vặn lại đầy dữ tợn, muốn phản kháng nhưng bị luồng sức mạnh kia ép chặt.
Đúng lúc này, lại có một luồng khí tức khổng lồ xuất hiện trước mặt Thu Nguyên.
Ầm!
Nó vừa xuất hiện đã khiến khí thế của Cổ bị đẩy lui.
Nàng ta quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên đang đi đến.
Người này mặc trường bào vàng óng, bên trên có hình một con rồng khổng lồ.
Là Nguyên Đế!
Khóe môi Cổ nhếch lên khi thấy đối phương, không biết đang nghĩ gì.
Đoạn nàng ta lùi lại đến bên Diệp Huyên, nghiêm giọng nói: “Người này mạnh lắm, ta không giết được! Ngươi mau gọi muội muội đến đánh y đi!"
Diệp Huyên: “...”
Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Vừa nãy cô không lập tức giết ông ta có phải là đang chờ ông ta gọi người, rồi chờ ta gọi muội muội ra tay không?”
Cổ chớp mắt, nghiêm mặt nói: “Ta không phải loại người đó, sao ngươi có thể nghĩ xấu về ta như vậy?”
Diệp Huyên không nói nên lời.
Người phụ nữ này thật là ranh mãnh.