*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sớm không bảo trì, muộn không bảo trì, cố tình lại chọn đúng lúc này?
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Diệp Huyên, ai nấy đều thầm nhủ tên này sắp toi rồi!
Diệp Huyên cười hỏi: “Có thật là cần bảo trì ngay lúc này sao cô nương?"
Tử Quân chỉ lẳng lặng nhìn lại.
Nàng ta không ngu.
Làm sao có thể không nhận ra người này không hề đơn giản cho được?
Đã có thể luyện được Cổ Chiến Thể, lai lịch tuyệt đối không tầm thường!
Hắn rất có thể là người của Cổ Tông.
Cổ Tông!
Nghĩ đến đây, Tử Quân đã làm ra quyết định.
Cổ Tông vào thời đại Cổ vẫn còn có mặt quả thật là rất mạnh, không thua kém gì Đế quốc Nguyên, nhưng hiện nay...
Nàng ta thu hồi suy nghĩ, nói: “Hôm nay bảo trì, mời Diệp công tử xuống khỏi đài tỷ võ!"
Diệp Huyên gật đầu: “Được thôi”.
Rồi nhấc chân đi xuống.
Những người ở dưới đều dõi theo, bởi họ biết chỉ cần hắn rời khỏi võ đài thì chắc chắn sẽ phải chết.
Diệp Huyên nhanh chóng đi xuống, vừa rời khỏi đài tỷ võ đã bị hàng trăm luồng thần thức khóa chặt lại.
Thu Nguyên siết chặt tay phải, nhưng còn chưa ra tay thì đã nghe một tiếng cười khẽ bật lên bên tai: “Thu Nguyên, ngươi có giỏi thì đụng đến hắn thử xem?"
Mọi cái đầu đồng loạt quay về phương hướng đó.
Chỉ thấy một cô gái đang thong dong bước tới.
Chính là Cổ!
Đồng tử Thu Nguyên rụt lại khi nhìn thấy nàng ta: “Cổ!"
Cổ!
Cái tên này khiến những người khác nhíu mày, bởi vì chưa ai từng nghe qua.
Nhưng Tử Quân lại biến sắc kịch liệt.
Cổ!
Chính là người đứng đầu thời cổ đại!
Một nhân vật kinh khủng từng dám so tài với chủ nhân bút Đại đạo!
Nàng ta chưa chết ư?!