*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối phương quay lại: “Cảm ơn ta?"
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái chỉ nói: “Ta không giúp ngươi, ta chỉ đang bảo vệ quy định của chiến bảng Hoang Cổ thôi, rõ chưa?"
Diệp Huyên cười: “Đã rõ”.
Lần này cô gái xoay người đi thật.
Nàng ta tuyệt nhiên sẽ không lấy lòng hắn, bởi làm vậy vào lúc này chắng khác gì rước họa vào thân.
Đế quốc Nguyên là một con quái vật khổng lồ, nàng ta không muốn chọc phải nó!
Cô gái xuống đài rồi, người áo trắng kia bèn nhìn Diệp Huyên, nhếch mép nói: “Mười triệu Cổ Tinh này, ta muốn!"
Diệp Huyên biến mất tại chỗ.
Ầm!
Thời không trước mặt gã ta nứt toác.
Đồng tử người áo trắng rụt lại, vội vàng đưa tay lên đón đỡ.
Uỳnh!
Gã ta bị đẩy lùi đến mép đài tỷ võ, khi vừa dừng lại thì Diệp Huyên đã xuất hiện ngay phía trên, vung chân nện xuống.
Ầm!
Một cú đá trực tiếp xóa sổ người áo trắng!
Bốn bề lặng phắc như tờ.
Lại giết người trong nháy mắt rồi!
Người áo trắng kia là cao thủ đứng hạng mười lăm đấy!
Vậy mà thoáng cái đã bốc hơi ư?
Diệp Huyên nhìn xuống đôi tay mình với vẻ hưng phấn tràn ngập.
Hắn là vô địch!
Tuyệt đối vô địch dưới Nhân Gian!
Cổ không lừa hắn!
Hắn bỗng cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Sao mình cứ phải đấu đá với mấy lão quái vật kia làm gì? Đánh nhau với người cùng cấp không vui hơn sao?
Như nghĩ đến điều gì, hắn nhìn khắp bốn phía: “Còn ai nữa?"
Mọi người: “...”
Thu Nguyên bên dưới bỗng nói: “Ai giết kẻ này, thưởng hai mươi triệu Cổ Tinh”.