*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đằng xa, Cổ và cô gái áo bào trắng kia cách không nhìn nhau. Cổ cầm một cái búa, cười nhạt, mặt mày thong dong!
Mà cô gái áo bào trắng đối diện Cổ lại lộ ra vẻ mặt hơi hơi nghiêm trọng!
Cổ bỗng cười nói: "Ta phải công nhận là chủ nhân ngươi rất trâu bò! Nhưng, ngươi lại là cái thá gì? Mà cũng xứng lên mặt trước mặt ta?"
Nàng ta nói xong chợt biến mất!
Roẹt!
Thời không trước mặt cô gái áo bào trắng bỗng rách toạc!
Ầm!
Một cây búa phá không bay ra!
Cô gái áo bào trắng híp mắt, hai tay kết ấn, một tấm khiên ký hiệu khổng lồ bỗng xuất hiện trên đầu nàng ta!
Oành!
Một búa đập xuống, tấm khiến kia lập tức vỡ vụn. Cùng lúc đó, cô gái áo bào trắng cũng dứt khoát lùi lại mấy vạn trượng!
Song lúc này, Cổ ở đằng xa bỗng mở tay ra, cây búa kia lại xuất hiện trong tay, cong môi cười khẩy: "Thứ rác rưởi gì vậy!"
Nàng ta nói xong lại lắc mình biến mất khỏi tại chỗ, sau đó cầm búa đập mạnh về phía cô gái áo bào trắng!
Xoẹt!
Một búa đó trực tiếp khiến toàn bộ tinh vực tĩnh lặng chia năm xẻ bảy!
Đằng xa, sắc mặt cô gái áo bào trắng lập tức thay đổi, hai tay vội kết ấn, đất trời bỗng xuất hiện vô số pháp văn đại đạo thần bí. Khi chúng xuất hiện thì xung quanh lại hiện lên vô số ánh vàng.
Ầm!
Cả tinh vực tĩnh lặng bỗng bốc cháy, thoáng chốc biến thành một cái biển lửa!
Ầm!
Một tiếng nổ kh ủng bố chợt vang lên!
Vô số ánh vàng giống như một tấm kính bị búa đập vào, lập tức vỡ vụn rồi biến mất!
Ầm!
Cô gái áo bào trắng lại lùi ra sau hơn mười vạn trượng!
Hoàn toàn bị đè cổ đánh!
Cổ lại không có ra tay tiếp, liếc cô gái áo bào trắng một cái rồi cười hỏi: "Giờ biết mình là thứ gì chưa?"
Cô gái áo bào trắng lau vết máu nơi khóe miệng đi, nhìn Cổ nói: "Không hổ là người đứng đầu thời cổ đại!"
Cổ cười khẩy một tiếng rồi lùi về bên cạnh Diệp Huyên, ngó hắn hỏi: "Không sao chứ?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Cổ cười: "Cổ Chiến Thể không tệ đúng không?"