*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên nhìn Cổ, Cổ cười nói: “Đạo Tuyệt là người sáng lập Thiền Tông thời cổ đại trước kia!”
Lúc này, Đạo Tuyệt kia chầm chậm mở mắt, ánh mắt ông ta nhìn thẳng Diệp Huyên.
Khi nhìn thấy Diệp Huyên, ông ta lập tức nhíu mày!
Diệp Huyên khẽ cười, không nói gì!
Đạo Tuyệt cũng không nói gì!
Diệp Huyên bỗng quay đầu nhìn Cổ: “Chúng ta đi thôi!”
Hắn mới không thèm mở lời trước!
Dù sao người bị nhốt cũng chẳng phải Diệp Huyên hắn!
Nhìn thấy Diệp Huyên và Cổ muốn rời đi, Đạo Tuyệt sững người, sau đó vội nói: “Tiểu huynh đệ dừng bước!”
Diệp Huyên quay người nhìn Đạo Tuyệt, cười nói: “Có chuyện?”
Đạo Tuyệt trầm giọng nói: “Vừa tiểu huynh đệ đã cứu được Táng Đế kia rồi?”
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối biết à?”
Đạo Tuyết thấp giọng thở dài, sau đó nói: “Biết! Chỉ là, ta không có tiền…”
Không có tiền!
Diệp Huyên im lặng.
Đạo Tuyệt nhìn Diệp Huyên: “Tiểu huynh đệ, không biết ân tình của ta có đáng giá hay không!”
Diệp Huyên nhìn Đạo Tuyệt: “Kẻ địch của ta có thể là chủ nhân bút Đại Đạo, sau khi ông ra ngoài, nếu ta và chủ nhân bút Đại Đạo chiến đấu, ông có dám giúp không?”
Vẻ mặt Đạo Tuyệt cứng đờ!
Diệp Huyên cười nói: “Rõ ràng, ông không dám! Vì vậy, ông đưa chút lợi ích gì thực tế chút đi!”
Đạo Tuyệt im lặng một lúc, sau đó ông ta xòe tay, một cái đỉnh nhỏ hư ảo xuất hiện trong tay ông ta, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Đây là Đạo Đỉnh, sở hữu thần lực tối cao!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn Cổ, hắn biết, Cổ rất biết coi đồ, phải hỏi xem ý của nàng ta!
Cổ nhìn Đạo Đỉnh này, sau đó nói: “Là giả!”