*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên nhìn hai bức tượng phía xa kia: “Ta đánh trực diện với hai bức tượng này, một chút phần thắng cũng không có sao?”
Cổ nói: “Không có! Cảnh giới hai bức tượng này cao hơn ngươi, quan trọng nhất là, hai bức tượng này đều đã chinh chiến rất nhiều, ý thức chiến đấu cũng không phải ngươi hiện tại có thể so được!”
Diệp Huyên im lặng chốc lát rồi nói: “Không thể đấu võ, vậy chỉ có thể dùng trí thôi!”
“Dùng trí!”
Cổ quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Dùng trí thế nào?”
Diệp Huyên khẽ cười, hắn chậm rãi bước đi đến trước mặt hai bức tượng kia, sau đó mở lòng bàn tay, bút Đại Đạo xuất hiện trong tay hắn.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Bút, bọn họ sẽ nể mặt ngươi chứ?”
Bút Đại Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Chắc là có!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta tin ngươi!”
Nói rồi, hắn nhìn hai bức tượng kia, mà lúc này, hai bức tượng kia đột nhiên chầm chậm mở mắt.
Diệp Huyên giơ bút Đại Đạo lên: “Người mình cả!”
Người mình!
Hia bức tượng từ trên cao nhìn Diệp Huyên bên dưới, không nói gì!
Diệp Huyên vội nói: “Tiểu Bút, thể hiện chút đi!”
Bút Đại Đạo im lặng một lúc, đang định lên tiếng thì lúc này, bức tượng bên trái lại mở lời: “Có đạo chỉ không?”
Đạo chỉ!
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu chặt mày, hắn nhìn bút Đại Đạo, bút Đại Đạo không phản ứng gì!
Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Bút, chủ nhân ngươi lúc trước viết đạo chỉ là viết thế nào?”
Bút Đại Đạo thấp giọng nói: “Ngươi muốn giả mạo chủ nhân ta viết đạo chỉ sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Bút Đại Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Đạo chỉ chính là do người dùng ta mà viết ra!”
Nghe vậy, Diệp Huyên ngây người, sau đó vội nói: “Vậy ngươi trực tiếp viết một bức đi!”
Bút Đại Đạo do dự sao đó nói: “Giả mạo chủ nhân viết đạo chỉ, là tội lớn!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ngươi đi với ta, sợ cái gì chứ!”
Bút Đại Đạo vẫn có chút chần chừ!
Rõ ràng, nó cũng có chút e dè!