*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cổ cười nói: “Vậy tức là ngươi muốn khiêu chiến với chủ nhân bút Đại Đạo rồi, ngươi chuẩn bị tâm lý chưa?”
Diệp Huyên gật đầu: “Có!"
Cổ nhìn thẳng Diệp Huyên: “Thứ cho ta nói thẳng, ngươi hiện tại, vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của chủ nhân bút Đại Đạo!”
Diệp Huyên bình tĩnh: “Sau lưng ta có người!”
Cổ im lặng một lúc, sau đó nàng ta giơ ngón cái: “Phục!”
Diệp Huyên nhìn về phía xa: “Sắp đến chưa?”
Cổ gật đầu: “Sắp rồi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, chân bước nhanh hơn!
Không lâu sau, Diệp Huyên và Cổ đến trước một tòa nhà cổ cao đến nghìn trượng, xung quanh có từng sợi xích đỏ như máu quấn chặt, ở trước tòa nhà cổ đó còn có hai bức tượng khổng lồ cao đến trăm trượng, hai bức tượng đều cầm búa chiến đấu, vô cùng hung hăng!
Diệp Huyên quay đầu nhìn Cổ: “Đừng nói với ta là thân xác ngươi ở trong tòa nhà cổ này!”
Cổ nhìn Diệp Huyên: “Là ở trong này, hơn nữa, còn ở lầu cao nhất!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ngươi cảm thấy ta tiến vào được không?”
Cổ chớp mắt nói: “Ngươi có thể thử xem!”
Diệp Huyên thấp giọng thở dài, hắn chỉ về hai bức tượng cách đó không xa: “Ta không đánh được bọn chúng, đúng chứ?”
Cổ gật đầu!
Diệp Huyên nói tiếp: “Trong tòa nhà cổ, còn có thứ khác mạnh hơn, đúng không?”
Cổ lại gật đầu!
Diệp Huyên xua tay: “Ta vô lực!”
Cổ thấp giọng thở dài, vẻ mặt buồn bã!
Diệp Huyên nói tiếp: “Nếu ta có thể thì chắc chắn ta sẽ giúp, dù sao, ngươi cho ta cũng không ít thứ tốt! Nhưng, ngươi cũng thấy rồi đấy!”
Cổ bỗng nói: “Thêm tiền!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chuyện này không phải là chuyện tiền bạc…”
Cổ đột nhiên xòe tay, một chiếc nhẫn chứa đồ cổ xưa chầm chậm bay đến trước mặt Diệp Huyên, trong nhẫn chứa đố là vô số tinh thạch thần bí!
Cổ nhìn Diệp Huyên: “Cổ tinh, hơn trăm triệu miếng! Độ tinh khiết của nó gấp mười lần pháp tinh của ngươi! Có được hơn trăm triệu cổ tinh này, trăm năm sau của ngươi cũng không cần lo về tài nguyên tu luyện nữa”.