*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông một lát, sau đó nói: “Ông là pháp giới!”
Người đàn ông híp mắt lại: “Ngươi biết pháp giới?!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Tiểu Bút, huynh có muốn tâm sự với ông ta không?”
Bút Đại Đạo chậm rãi bay lên.
Nhìn thấy bút Đại Đạo, người đàn ông kia nhíu mày: “Bút Đại Đạo…”
Bút Đại Đạo nói: “Cậu ta là người mà chủ nhân đã lựa chọn!”
Người đàn ông nheo mắt: “Bút Đại Đạo, ngươi nói hắn là người mà chủ nhân lựa chọn sao?”
Bút Đại Đạo đáp: “Đúng!”
Người đàn ông hỏi: “Ngươi có bằng chứng không?”
Bút Đại Đạo tức giận bừng bừng: “Ta chính là bằng chứng!”
Người đàn ông bật cười: “Bút Đại Đạo, theo ta được biết, năm xưa ngươi phạm sai nên đã bị chủ nhân nhốt trong hệ ngân hà… Không phải ngươi tự trốn ra ngoài đấy chứ?”
Diệp Huyên nghe thấy vậy cũng nhìn về phía bút Đại Đạo, vẻ mặt có phần nghi hoặc. Má nó chứ, không phải nhóc này thật sự bỏ trốn, sau đó tìm tới chỗ mình…
Diệp Huyên càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Bởi vì hiện giờ chỉ có mỗi nhóc này đi theo mình, dường như chủ nhân của nó cũng đành chịu không làm gì được nó…
Lẽ nào hắn lại bị một cây bút qua mặt sao?
Bút Đại Đạo đột nhiên kích động gào lên: “Ngươi bớt nói linh tinh đi, ta sẽ tố cáo ngươi tội phỉ báng! Là phỉ báng đó!”
Diệp Huyên: “…”
…
Nghe xong lời bút Đại Đạo nói, trong lòng Diệp Huyên hoàn toàn lạnh ngắt!
Biết ngay mà!
Chắc chắn tên nhóc này tự mình chạy tới!
Hầy!
Diệp Huyên khẽ thở dài trong lòng.
Tiếp theo nên làm gì đây?!
Liệu còn có thể lôi chủ nhân của bút Đại Đạo ra làm lá chắn được nữa không?