*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người áo đen kinh hãi lui về phía sau: “Ngươi… Ngươi…”
Diệp Huyên chớp mắt: “Đừng lớn tiếng như vậy, lần này ta cải trang vi hành”.
Yết hầu của người áo đen trượt lên trượt xuống, hắn ta lấy hết dũng khí đi tới trước mặt Diệp Huyên run giọng hỏi: “Các hạ là chủ nhân bút Đại đạo?”
Diệp Huyên gật đầu.
Thấy Diệp Huyên gật đầu, người áo đen hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống!
Chủ nhân bút Đại đạo!
Chết tiệt!
Sao đại lão trong truyền thuyết lại xuất hiện ở đây?
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Bình tĩnh một chút, ta không muốn bại lộ thân phận!”
Nghe vậy, người áo đen lập tức bình tĩnh lại, run giọng nói: “Các hạ… có chuyện gì ta có thể giúp được cho cậu không?”
Diệp Huyên suy nghĩ một chút: “Bây giờ ngươi đang ở cảnh giới nào?”
Người áo đen nói: “Đạo Tri tiểu thành”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Yếu vậy à?”
Vẻ mặt người áo đen cứng đờ.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Thôi, ngươi cứ đi theo ta trước đã”.
Nghe vậy, người áo đen vội nói: “Tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa cho các hạ”.
Nói rồi hắn ta cúi đầu thật sâu.
Hiện tại hắn ta đang rất kích động.
Chủ nhân bút Đại đạo!
Cha mẹ ơi!
Đây là chủ nhân bút Đại đạo trong truyền thuyết đấy!
Ta sắp mọc cánh rồi!
Diệp Huyên đưa người áo đen tới trước mặt ba người phía Hình Linh, cười giới thiệu: “Hắn vốn định cướp chúng ta nhưng bị ta cảm hoá, bây giờ quyết định quy phục ta, dẫn đường và hộ tống chúng ta đến Nghịch Loạn Thành!”
Cảm hoá!
Vẻ mặt của nhóm Hình Linh đều trở nên kỳ lạ.
Người áo đen hơi cúi đầu trước ba người bên cạnh Diệp Huyên: “Bái kiến ba vị”.
Ba người nhóm Tiết Đồng nhìn nhau, đều không hiểu ra sao.
Lúc này Diệp Huyên lên tiếng: “Chúng ta đi thôi”.
Nói xong hắn đi về phía xa.
Người áo đen vội vàng đi theo, cực kỳ cung kính!
Tiết Đồng nhìn Diệp Huyên phía xa, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc hắn là ai…”
Tiết Bạch thở dài: “Diệp huynh thật sự quá thần bí”.