*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngụy Lam: “Chúng ta lần đầu gặp nhau là ở tinh không bên kia, đúng không nhỉ?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Ngụy Lam: “Lúc ấy hình như ta có bỏ lơ Diệp công tử, khi ấy công tử thấy thế nào?"
Diệp Huyên cười: “Ngụy Lam cô nương cho rằng ta sẽ cảm thấy thế nào sao?"
Ngụy Lam sửng sốt.
Sau đó bật ra một tiếng cười tự giễu.
Nàng ta vốn cho rằng Diệp Huyên có khúc mắc trong lòng, nào ngờ đến bây giờ mới hiểu ra khi ấy hắn hoàn toàn không để nàng ta vào mắt.
Người ta căn bản không chú ý đến nàng ta!
Ngụy Lam khe khẽ thở dài, hỏi: “Là ta tự nghĩ nhiều”.
Diệp Huyên chợt hỏi: “Ngụy Lam cô nương từng nói cô có hôn ước với Lâm Thiên của Ngân Hà Minh?"
Ngụy Lam gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên chỉ cười một tiếng rồi thôi.
Điều này rõ ràng cho thấy liên minh Ngân Hà và Đại Ngụy về sau sẽ đứng cùng một phe.
Nghĩ đến đây, chân mày hắn nhíu lại.
Ngụy Lam nói đúng, e rằng thư viện Quan Huyên không thể nào bo bo giữ mình trong cuộc phân tranh này.
Hắn nói với nàng ta: “Lam điện hạ, từ khi quen biết đến nay, ta luôn nghĩ cô là một cô gái thông minh, nhưng vì sao bây giờ lại khờ khạo như vậy?"
Ngụy Lam giật mình.
Diệp Huyên tiếp tục: “Cô không nhận ra mình đã trở thành con tốt thí hay sao?"
Ngụy Lam im lặng.
Diệp Huyên: “Cô có dã tâm rất lớn, chắc chắn muốn thâu tóm toàn bộ Đại Ngụy. Nhưng đúng lúc này cha cô lại muốn cô đi thành thân, chẳng lẽ cô không nhìn ra dụng ý đằng sau? Cha cô đã thí cô rồi! Cô nghĩ xem, nếu ông ta thật sự muốn cô kế thừa Đại Ngụy thì sao có thể để cô đi cưới người khác? Mà cô nghĩ mình gả sang Ngân Hà Minh rồi có còn được xem trọng hay không? Đương nhiên không! Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, cô sẽ bị cha cô đá khỏi trung tâm quyền lực!"
Ngụy Lam vẫn bảo trì trầm mặc.
Diệp Huyên tiếp tục: “Lựa chọn tốt nhất của cô là gì? Là không lấy ai hết, ở lại Đại Ngụy, chỉ khi ấy cô mới có cơ hội thừa kế!"
Ngụy Lam nhìn hắn: “Diệp công tử hẳn cũng biết, có đôi khi, con người ta thân bất do kỷ”.
Diệp Huyên cười: “Liệu Lâm Thiên có giúp cô thừa kế Đại Ngụy không?"
Ngụy Lam lắc đầu.
Diệp Huyên chỉ vào mình: “Ta thì có!"
Ngụy Lam ngạc nhiên: “Ngươi?"