*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu là người khác thì chắc chắn ông ta sẽ cười, nhưng Diệp Huyên thì khác, từ đầu đến chân hắn đều thần bí, nếu Diệp Huyên muốn tăng lên lần nữa thì có thể sẽ có cơ hội.
Nghĩ đến đây, Thiên Trần đột nhiên trở nên hưng phấn.
Vì vậy khi Thiên Trần nhìn Diệp Huyên lần nữa, ánh mắt đã trở nên nóng rực.
Thật lâu sau, Diệp Huyên từ từ mở mắt ra.
Trong mắt hắn có một tia sáng màu tím vụt qua!
Ầm!
Đột nhiên, tinh hà trong bán kính mấy triệu dặm trở nên sôi trào.
Vũ trụ tinh hà bắt đầu run rẩy.
Đạo Tri!
Diệp Huyên hít sâu một hơi, lúc này hắn cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh cường đại.
Sức mạnh vô cùng vô tận!
Đạo Vân Chi Lực, thần lực, lực lượng đạo tắc.
Phải nói rằng sức mạnh này thật sự khiến người ta hơi huênh hoang.
Vì lúc này hắn cảm thấy mình đã là vô địch.
Mà giờ phút này hắn cũng đã hiểu ra rất nhiều người muốn nghịch thiên.
Bởi vì lúc này trong đầu hắn cũng hiện lên một ý nghĩ: Chủ nhân bút Đại đạo là cái thá gì?
Huênh hoang quá rồi!
Diệp Huyên cười lớn.
Lúc này Thiên Trần chợt bảo: “Chúc mừng Diệp thiếu!”
Diệp thiếu!
Xưng hô đã thay đổi.
Diệp Huyên trầm giọng: “Bây giờ ta chỉ có thể coi là tiểu thành thôi đúng không?”
Thiên Trần gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Huyên nhìn Thiên Trần: “Ta muốn đạt đến đại thành”.
Thiên Trần cười: “Được, ta sẽ giúp Diệp thiếu”.
Diệp Huyên khẽ cười: “Cảm ơn”.
Hắn thật sự rất biết ơn Thiên Trần, nếu không nhờ đối phương chỉ dẫn và giúp đỡ thì hắn sẽ không tiến bộ nhanh thế này.
Những cảnh giới này rất phức tạp!
Nghe những lời này của Diệp Huyên, Thiên Trần lập tức cười bảo: “Diệp thiếu nói gì vậy? Đều là người một nhà cả, nói cảm ơn cái gì!”
Diệp Huyên: “…”