*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa tông môn này cũng có không ít thần vật, đan dược quý báu càng nhiều không đếm xuể!
Có thể nói, tài sản của ba thế lực còn thua xa tông môn này!
Lúc này, Nguỵ Lam chợt cười nói: “Nơi nên đến cũng đã đến! Vậy chúng ta đi vào thôi!”
Mấy người gật đầu.
Mọi người đi sâu vào trong!
Bên kia, ba người nhóm Vô Biên Chủ cũng đến đây, nhưng bọn họ lại bị một ông lão ngăn lại!
Ông lão nhìn Vô Biên Chủ: “Người ngoài không được đi vào nơi này!”
Di tích đó đã bị Đại Nguỵ, liên minh Ngân Hà và Phàm Tông độc chiếm, đương nhiên bọn họ không thể cho người ngoài đi vào được!
Vô Biên Chủ nhìn ông lão: “Tại sao không thể đi vào?”
Ông lão nhíu mày: “Cút đi trước khi ta còn chưa đổi ý!”
Vô Biên Chủ giơ tay tát một cái.
Chát!
Ông lão còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết!
Đi đời!
Vô Biên Chủ lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ mình là ai?”
Dứt lời, ông ta dẫn Tăng Vô và Thần Minh đi về phía xa!
Mà lúc này, một hơi thở đáng sợ đột nhiên tấn công tới từ phía xa.
Một ông lão áo đen nhanh chóng chặn trước mặt ba người nhóm Vô Biên Chủ.
Lão ta nhìn chằm chằm Vô Biên Chủ: “Ngươi là ai!”
Vô Biên Chủ lạnh lùng đáp: “Ta là cha ngươi!”
Dứt lời, ông ta lại vung tay chưởng một cái.
Ầm!
Ông lão áo đen cũng bị giết chết trong nháy mắt!
Phía xa, Tăng Vô hơi tò mò: “Vô Biên, chúng ta đến bí cảnh này để làm gì?”
Vô Biên đáp: “Bên trong có đồ của ta! Ta đến để lấy về!”
Tăng Vô sửng sốt, sau đó hỏi: “Đan Tông thượng cổ này đã là bao nhiêu năm rồi?”
Vô Biên Chủ lạnh nhạt đáp: “Chắc là mấy triệu năm!”
Tăng Vô trầm giọng nói: “Vô Biên, nếu nói thế là ông đã sống mấy triệu năm rồi à?”