*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ hắn quyết định phải khiêm tốn một chút!
Phía xa, con Thiên Viên kia đã kéo toà cung điện chậm rãi đi về phía xa.
Mỗi khi đi một đoạn, nó sẽ ngẩng đầu hét to một tiếng, mỗi tiếng hét của nó đều sẽ khiến tinh không rung động, cực kỳ đáng sợ!
Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Thiên Đạo gật đầu.
Hai người bèn muốn rời đi, mà lúc này, con vượn khổng lồ kia đột nhiên dừng lại, cửa vào cung điện từ từ mở.
Một cô gái chậm rãi bước ra!
Cô gái mặc váy dài đắt tiền màu trắng, khuôn mặt như tranh vẽ, ngũ quan hoàn mỹ không chút khuyết điểm, tóc nàng ta rất dài, dài đến tận mông, đôi mắt lạnh lùng trong veo, thậm chí có thể nói là coi thường, coi thường tất cả mọi thứ trên thế gian!
Sau khi bước ra khỏi đại điện, nàng ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên và Thiên Đạo!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sa sầm mặt!
Sẽ không có thêm phiền phức gì đó chứ?
Cô gái nhìn về phía Thiên Đạo: “Thì ra là biến thành từ một ý niệm của chủ nhân bút Đại đạo!”
Giọng nói lạnh lùng khiến người ta có cảm giác như rơi vào hầm băng!
Thiên Đạo nhìn cô gái: “Cô nương là?”
Cô gái không trả lời, nàng ta thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào trong đại điện.
Con vượn khổng lồ kia tiếp tục tiến về phía trước!
Bị làm lơ rồi!
Thiên Đạo lắc đầu cười khẽ, nhưng cũng không tức giận!
Đối phương có thể nhìn thấu lai lịch của ông ta, chứng tỏ thực lực của đối phương chắc chắn hơn ông ta.
Dù ông ta biến thành từ một ý niệm của chủ nhân bút Đại đạo, nhưng ông ta không phải chủ nhân bút Đại đạo.
Thiên Đạo thu hồi suy nghĩ, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Hai người tiếp tục tiến về phía trước!
Trong đại điện phía xa, cô gái ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, khép hờ hai mắt, một người đàn ông áo trắng đứng bên cạnh nàng ta.