*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nam Thanh?”
Cổ Tang gật đầu: “Đúng vậy! Nữ cao thủ giới đứng đầu thượng cổ! Người này hàng năm đều say giấc ở nơi đó, cứ cách vạn năm sẽ tỉnh một lần, lúc nàng ta ngủ, tuyệt đối không được lại gần!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở!”
Cổ Tang cười nói: “Tiểu hữu, Mục Hình Chi kia vẫn chưa rời khỏi giới này, ngươi phải cẩn thận!”
Nghe vậy, Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ ông ta còn muốn âm thầm tính kế ta hay sao?”
Cổ Tang lắc đầu: “Người này hư hư thực thực, nhân phẩm không ổn! Nói chung, tiểu hữu ngươi phải cẩn thận chút!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Cổ Tang mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chầm chậm bay đến trước mặt Diệp Huyên: “Tiểu hữu, trong nhẫn chứa đồ này có một trăm vạn Thứ Nguyên Thánh Tinh!”
Một trăm vạn!
Diệp Huyên lắc đầu khẽ cười, người này chừa lại một đường trước!
Thế nhưng, như vậy cũng là bình thường.
Diệp Huyên cũng không từ chối, lập tức nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó nói: “Tiền bối, sau khi thoát khỏi lồng giam, ngươi muốn đi nơi nào?”
Cổ Tang im lặng một lúc rồi nói: “Về nhà thăm chốn cũ!”
Về nhà!
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Vậy tiền bối bảo trọng!”
Cổ Tang gật đầu, sau đó biến mất tại chỗ!
Diệp Huyên đưa nhẫn chứa đồ trong tay cho Tần Quan, Tần Quan cười híp mắt nhận lấy!
Sở Thiên và Diệp Trần nhìn hai người, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ!
Hai người này trông thì như người yêu, nhưng cũng không giống vậy.
Ngay lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên sau lưng mọi người!
Vẻ mặt bốn người Diệp Huyên đều thay đổi!
Nghe thấy tiếng bước chân, nhưng, bọn họ lại không cảm nhận được người!
Diệp Huyên quay người nhìn sang, cách đó không xa, một ông lão chậm rãi bước đến!
Ông lão mặc trường bào rộng, lưng hơi khom, tóc bạc trắng, thoạt trông rất già cỗi!
Ông lão đi đến trước mặt mấy người Diệp Huyên, ông ta nhìn mấy người nhóm Diệp Huyên: “Chưa từng nghĩ đến, vũ trụ bình hành hiện tại lại có đến mấy yêu nghiệt như vậy!”
Diệp Trần thấp giọng nói: “Các hạ là?”
Ông lão nói: “Vị Lai Vực”.
Vị Lai Vực!
Sắc mặt ba người Diệp Huyên bỗng chùng xuống!
Người này là đến báo thù!
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Ta thật sự rất hiếu kỳ, hiếu kỳ tại sao ngươi có thể cứu được những người bị giam cầm!”
Diệp Huyên cười nói: “Chủ yếu là vì mặt mũi muội muội ta đủ lớn!”
Ông lão khẽ cười: “Vậy sao?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Muốn làm gì, ngươi cứ nói thẳng đi!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Cấm địa Thần Hoang đều là của Vị Lai Vực ta, tất cả mọi thứ! Để lại mọi thứ của các ngươi, sau đó các ngươi rời đi!”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời ngươi nói sao?”
Ông lão cười nói: “Rõ ràng là không!”
Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Lúc trước Mục Hình Chi giết ba cao thủ Tầng mười đỉnh cao các người! Sao các người còn dám giãy giụa?”
Ông lão khẽ cười nói: “Ngươi có thể để hắn ra tay lần nữa thử xem!”